CHƯƠNG 27: LẠI CHUNG PHÒNG
Mục Nhất Dương toan kéo Cao Minh đi.
"Hai người chưa đi được đâu." - Tiếng nói ấy vang lên, triệt để làm thức tỉnh hai người họ khỏi mùi vị phiến tình, cũng là muốn ngăn cản họ.
Mục Nhất Dương sửng sốt:
"Tiểu Huyền, sao muội lại ở đây?"
"Sư phụ bảo muội tới bắt huynh về." - Vương Thanh Huyền nghiêm túc.
"Thật sao?" Mục Nhất Dương giả bộ nhăn mặt.
"Đúng vậy a!" - Bắt đầu có dấu hiệu của sự đùa cợt. Vương Thanh Huyền không tiếp tục giả bộ được nữa, cười hì hì nhìn Mục Nhất Dương.
"Haha, sao muội lại nỡ lòng làm như vậy chứ?" - Mục Nhất Dương được đà lấn tới.
"Haha...mấy lần trước huynh trốn đi, toàn là muội bao che. Lần này cũng không ngoại lệ, mau mau đi đi."
"Dĩ nhiên rồi!"
Hai người họ định quay đi, Vương Thanh Huyền lại nhớ ra chuyện gì đó:
"À khoan đã, đừng quên điều mà huynh đã hứa?"
"Ta hứa cái gì?" - Mục Nhất Dương hồ đồ. Ngày còn nhỏ, để lừa Vương Thanh Huyền, cậu đã lừa lọc cô bé rất nhiều, đến bây giờ còn không thể nhớ rõ nữa.
"Huynh đã hứa sẽ dùng công phu nấu ăn mà muội truyền cho, để mang một sư tẩu về."
Mục Nhất Dương thất thần. Tiêu rồi, lần trước trốn đi, bị Vương Thanh Huyền bắt gặp, lại hứa đại cái này đúng là "Bệnh từ cái miệng mà vô, họa cũng từ cái miệng mà ra."
Vương Thanh Huyền tiếp tục gặng hỏi. "Huynh đã tìm được tỉ ấy chưa?"
"...."
"Vậy là chưa rồi. Hix, muội thân là nữ nhi, từ nhỏ đến lớn lại sống cùng hai người đàn ông. Tiếp tục như vậy, chẳng phải muội sẽ nhanh chóng đánh mất tuổi xuân hay sao?" Vương Thanh Huyền lại giả bộ khóc lóc.
Mục Nhất Dương bối rối: "Ta..."
"Huynh không giữ lời hứa, muội sẽ đi tìm sư phụ." - Vương Thanh Huyền ủ dột, ý muốn rời đi.
"Khoan đã, ta đã tìm được rồi!" - Mục Nhất Dương hoảng hốt nói ra, nói xong mới biết mình đã phạm sai lầm. Cao Minh bên cạnh cậu cứng nhắc, Mục Nhất Dương không dám ho he thêm nữa.
Vương Thanh Huyền hào hứng: "Vậy sao? Tỷ ấy đâu?"
Đã phóng lao rồi, đành phải theo lao thôi. "Cô ấy không ở đây. Lần sau ta sẽ mang cô ấy về."
"Vậy sao? Huynh chắc chắn?"
Mục Nhất Dương ngậm bô hòn làm ngọc. "Đúng, ta hứa..."
"Ngoắc tay nào!"
Vương Thanh Huyền là người bạn thân nhất của Mục Nhất Dương. Nhờ miệng lưỡi của mình cùng tài hùng biện trời phú, cô đã nhiều lần giúp Mục Nhất Dương thoát khỏi các trận đánh đau đến tê dại của sư phụ. Nay lại giúp đỡ cậu, người em gái này – Mục Nhất Dương thực sự đã nợ cô rất nhiều.
..............................
Huỳnh Đức Duẩn đi tới mê cung...Không ai còn ở đó nữa.Ông giải mê cung, lần theo dấu vết."Bọn chúng chắc chắn là đi hướng này."
Cuối cùng ông cũng đi đến đó. Vẫn không có ai cả. "Khốn khiếp! Bọn chúng làm thế nào thoát ra?"
Vương Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện. "Sư phụ, sư huynh đâu rồi ạ?"
Lúc này, Cao Minh và Mục Nhất Dương đã đi khá xa.
Chưa thoát khỏi cơn bực tức, Huỳnh Đức Duẩn hỏi: "Con cũng không thấy nó sao?"
"Vâng ạ!" - Vương Thanh Huyền bày ra vẻ mặt kiên định.
"Hừ, giỏi lắm, nhất định ta sẽ bắt hai đứa chúng nó về."
"Mà sư phụ, sư huynh mắc tội gì vậy?"
"Hừ, nó dám phản lại ta, nghe theo lời tên tiểu tử chết tiệt kia."
"....."
........................................
Sau khi ma trận được hóa giải, Cao Minh và Mục Nhất Dương đi trên đường lớn.
Mục Nhất Dương buồn rầu:"Chắc chắn ông ấy đã biết."
Cao Minh trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới mở lời: "Đi cùng tôi, cậu cảm thấy hối hận?"
"Ừm....cũng có một chút. Từ nhỏ tới giờ, tôi chưa lần nào cãi lời ông ấy. Lần này là ngoại lệ."
Cao Minh im bặt, tuyệt nhiên không nói một lời. Anh có thể hiểu được tâm trạng của cậu, hiểu được sự giày vò trong sự lựa chọn của cậu.
Bọn họ lại khởi hành, tiếp tục hướng về phía Nam, đi tìm Tống Minh Chi. Với một tâm trạng khác hẳn, chuyến đi này, sẽ mất bao lâu đây?
"Trường lộ phục trường lộ
Nhất bộ nhất hồi khước?"
(Đường xa lại đường xa
Đi một bước như lùi một bước)
Bước trên con đường không có điểm dừng này có thật sự đúng đắn? Ta sẽ không hối hận chứ???
"Chúng ta sẽ đi bao lâu?" - Mục Nhất Dương hỏi.
"Một tuần, một tháng, một năm. Cũng có thể không bao giờ trở về nữa. Cậu hối hận vẫn còn kịp." - Cao Minh bề ngoài thờ ơ nhưng trong lòng dậy sóng. Nếu Mục Nhất Dương không muốn theo đuổi cuộc hành trình này, anh sẽ để cậu lại. Anh có thể hình dung ra mức độ nguy hiểm của chuyến đi này. Mà cậu – người anh yêu, anh mong cậu có thể được an toàn, cho dù không có anh bên cạnh.
"Tôi sẽ không hối hận đâu." Mục Nhất Dương nhanh chóng trả lời.
Lần này, Cao Minh có phần ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi đã nói rồi: nếu thoát ra khỏi cái hố đó, sẽ ngoan ngoãn đi theo anh". Kì thực, Mục Nhất Dương mong tìm được bác ruột của mình, cũng mong cuộc chiến này sớm đi đến hồi kết."
Cao Minh cố ý làm nghiêm trọng: "Có thể, chúng ta sẽ phải chết."
Mục Nhất Dương thản nhiên nói, giọng điệu của cậu lại một lần nữa xuyên vào trái tim anh. "Không sao, tôi đã từng chết một lần rồi, nếu chết thêm một lần nữa..."
"Dừng lại, không được nói tới điều đó." - Cảm xúc Cao Minh đột nhiên khựng lại.
"Tại sao? Không sớm thì muộn, tôi cũng phải chết."
"Tôi sẽ chết trước cậu" - Cao Minh hùng hồn.
"....."
Một ngày đã trôi qua, họ dừng xe tại một thị trấn nhỏ. Nhưng biết qua đêm ở đâu đây? Hai người muốn tìm nơi nghỉ chân, nên đi gõ cửa một vài khu nhà lớn.
"Cốc, cốc,..."
Một giọng nói run rẩy từ trong nhà phát ra, có bà lão áp người vào cửa, khuôn mặt đáng sợ: "Các cậu tìm ai?"
Mục Nhất Dương sợ hãi: "Chúng cháu...cháu...muốn tìm phòng. Dãy nhà kia có phải của bà?"
"Không! Đó là nhà xác!" Bà lão lạnh lùng trả lời rồi đóng cửa lạnh, một tiếng "sập" mạnh mẽ, khiến cho đàn chim lợn ở nghĩa địa cũng phải thức tỉnh.
Hai người lại mò mẫm tìm nơi tiếp theo.
"Cốc, cốc,..."
"Các cậu tìm ai?" - Giọng nói chanh chua cất lên từ cuống họng của một vị đại thẩm.
"Chúng cháu mới đến đây, muốn tìm một phòng nghỉ qua đêm." Đây là giọng của Mục Nhất Dương.
Vị đại thẩm bất ngờ thay đổi thái độ, cười cười nói: "Vậy hả? Đến đây là đúng rồi. Mau mau qua đây. Ta giúp các cậu chuyển đồ."
Vừa đi, bác ta vừa nói: "Phòng trọ tuy không cao cấp nhất nơi này, nhưng chúng tôi luôn phục vụ mọi người bằng cách tốt nhất. Một ngày là năm ngàn."
"Cái gì? Sao đắt thế? Chúng tôi không muốn thuê nữa" - Mục Nhất Dương cằn nhằn. Một phòng trọ ở nơi thôn xa hẻo lánh mà cũng đắt như vậy!
"Cậu còn chê đắt sao? Tối muộn thế này rồi, có giỏi thì đi tìm một nơi khác đi. Tôi nói cho cậu biết, vùng này có ma đấy." - Vị đại thẩm béo kia cũng nổi giận.
Mục Nhất Dương bắt đầu sợ hãi. "Có...có ma? Là sao vậy?"
Vị đại thẩm không còn giữ được thái độ ban đầu nữa. "Hừ, cậu chỉ cần biết có thế. Tóm lại...có thuê phòng không?"
"Có..." - Cao Minh nhanh chóng trả lời, tránh phiền phức.
"Thuê mấy phòng?"
"Hai"
"Một" Cao Minh đứng im lặng bên cạnh nãy giờ bây giờ mới lên tiếng. Hai con số được nói ra cùng lúc.
"Thế rốt cuộc là mấy?" - Vị đại thẩm kia hết kiên nhẫn, đã quá nửa đêm rồi, chẳng lẽ hôm nay lại phải đốt vía hai cậu đẹp trai này?
"Hai" - Mục Nhất Dương nhanh nhảu. "Thẩm đã thấy hai thằng đàn ông nào ngủ cùng phòng chưa?" Từ khi biết rõ tính hướng của Cao Minh, Mục Nhất Dương không dám chung phòng với anh nữa.
"Cũng được, phòng của cậu - cậu tự mình trả tiền." - Cao Minh tung chiêu cuối cùng ra.
"Vậy một phòng đi." - Mục Nhất Dương ỉu xìu, tội nghiệp.
Về tới phòng trọ, Mục Nhất Dương mệt mỏi, nằm xụp xuống giường, cơ thể cuộn tròn, vòng tay ôm lấy gối đầu trông rất đáng yêu.
"Đi tắm đi, mồ hôi đầy mình còn nằm trên giường." - Cao Minh giả vờ quát.
Mục Nhất Dương ngáp ngắn ngáp dài: "Không."
"Vậy tôi sẽ tắm cho cậu." - Cao Minh cười nham hiểm.
Mục Nhất Dương vẫn cứ trơ lì ra đó. Cao Minh tiến đến gần, dùng lực nhấc bổng cậu lên, vác cậu vào phòng tắm. Mục Nhất Dương giãy dụa, hét lên như lợn bị chọc tiết. "Anh bị điên à? Mau thả tôi xuống."
Cao Minh không nói nửa lời, trực tiếp xả nước vào người cậu. Nước làm cho lớp quần áo mỏng bó sát vào người. Từng đường con trên cơ thể lộ ra. Thân hình nhỏ xinh kia cứ như đang mời gọi.
Anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, kìm nén lại dục vọng đang chuẩn bị bùng phát nãy giờ. Cao Minh hận không thể đem cậu ta ra "thao" đến chết.
Mục Nhất Dương tắm xong, hồn nhiên leo lên giường ngủ, không để ý có người đang phát hỏa.
..................
Thị trấn này không có những tòa nhà chọc trời nên về đêm rất lạnh.
Mục Nhất Dương, theo bản năng, tìm kiếm nơi ấm nhất để chui vào. Cậu chui vào lòng Cao Minh, tay vòng qua ôm anh, một chân gác lên đùi anh, khuôn mặt cọ cọ lên vòm ngực rắn chắc, hơi thở nóng hổi cứ như thiêu đốt, cứ như không thể tách rời.
Cao Minh khẽ động, Mục Nhất Dương càng ôm chặt hơn. Trời lạnh như vậy, Cao Minh không nỡ đẩy Mục Nhất Dương ra, sợ cậu bị cảm. Thế nhưng, không đẩy cậu ra, anh có thể kiềm chế sao?
Một đêm này, thật là khó sống!