Cố Cẩm Sơ nằm trên giường nhìn Lục Chính Minh đã ngủ say bên cạnh, cô không ngủ được cứ lăn qua lăn lại như con giun lớn ngọ ngoạy trong đất ẩm.
Sau khi cô tắm xong thấy anh đã nằm trên giường mình ngủ say như chết, có lẽ anh không nói dối, anh đã làm việc cả ngày lẫn đêm để về sớm với cô, bay một chuyến bay dài, sức cùng lực kiệt nên đã ngủ thiếp đi.
Cố Cẩm Sơ vốn còn muốn ăn tối cùng anh nhưng thấy anh ngủ ngon như vậy cô cũng không nở đánh thức anh, lặng lẽ lên giường nằm bên cạnh anh.
Cứ nghĩ là sẽ ngủ ngon không ngờ loay hoay hai tiếng đồng hồ Cố Cẩm Sơ vẫn không ngủ được, bụng cô đói meo cứ kêu lên ùng ục, Cố Cẩm Sơ cảm thấy nhân sinh thật biết trêu người, lúc anh không ở bên cô không ngủ được, giờ anh nằm ngay bên cạnh cô cũng không thể yên giấc. Đúng là vận mệnh tòng phu, Cố Cẩm Sơ thầm cảm thán.
Cuối cùng cũng không chịu được nữa, Cố Cẩm Sơ chậm rãi bước xuống giường, kiếm một bộ quần áo đơn giản mặc vào, tính ra ngoài mua đồ ăn đêm, nhìn lại anh trên giường chăn cũng bị đá xuống chân, cô lắc đầu bất lực, đi đến kéo chăn lên cho anh.
Lúc định rời đi, cánh tay Cố Cẩm Sơ bị nắm chặt, cô giật mình quay đầu lại thấy Lục Chính Minh nhìn chăm chằm mình bằng đôi mắt đỏ lừ, giọng anh khàn đục hỏi cô:
"Em tính đi đâu vậy?"
Cố Cẩm Sơ xoa chiếc bụng nhỏ của mình, đáng thương nói với anh:
"Tôi đói... Muốn ra ngoài mua đồ ăn."
Lục Chính Minh khẽ cười, hất chăn ra bước xuống giường, thấp giọng đề nghị:
"Anh đi cùng em."
Cố Cẩm Sơ vội vàng xua tay từ chối, anh đã mệt như vậy mới ngủ được một lúc đi theo cô làm gì chứ:
"Không cần đâu... Anh cứ ngủ đi."
Lục Chính Minh nhíu mày nhìn cô, không đợi cô nói được câu thứ hai anh đã cắt ngang lời:
"Em nghĩ em ra ngoài một mình... Anh có thể ngủ ngon được..."
"Giờ mới có gần mười một giờ thôi mà." Cố Cẩm Sơ nhìn đồng hồ, lắc lắc cánh tay anh mong chờ.
Lục Chính Minh thẳng thừng từ chối, chỉnh lại quần áo mình, nắm tay kéo cô ra khỏi phòng:
"Có là mấy giờ cũng không yên tâm..."
Hết cách cô đành thuận theo, sóng bước bên anh đi mua đồ ăn tối.
***
***
Trong thang máy chỉ có Cố Cẩm Sơ và Lục Chính Minh đứng sát bên cạnh nhau, không gian nhỏ chỉ nghe được tiếng thở nhẹ của cả hai, Lục Chính Minh bình thường nói rất nhiều điều trên trời dưới đất với cô nhưng có lẽ hôm nay anh hơi mệt nên cũng kiệm lời hơn hẳn, Cố Cẩm Sơ cũng hiểu ý im lặng nắm chặt tay anh.
Thang máy đến tầng trệt, Lục Chính Minh và Cố Cẩm Sơ định đi ra thì trước mắt đã xuất hiện hai gương mặt quen thuộc, Cố Cẩm Sơ theo phải xạ vùi mặt vào trong lồng ngực của Lục Chính Minh giấu mặt mình đi.
Lục Chính Minh theo bản năng của mình cũng ôm chặt lấy đầu cô, ép người vào trong lòng.
Hai người đàn ông trước mặt thấy anh, liền hồ hởi chào hỏi:
"Lục Tổng... Anh đến tìm Cẩm Sơ sao?"
Người bắt chuyện là đạo diễn Thẩm, đứng kế bên là trợ lý của ông ấy, hai người này vừa đi nhậu về, trên người toàn là mùi rượu, Lục Chính Minh khịt mũi, khẽ cười không nói gì như đã đồng ý với phán đoán của ông ấy.
Đạo diễn thẩm nhìn thấy anh ôm một cô gái trong lòng, vô thức kinh hãi, không tự chủ được hỏi:
"Đây là?"
"Bạn gái tôi..." Lục Chính Minh cắt ngang câu hỏi của đạo diễn Thẩm, tự mình tuyên bố chủ quyền trước mặt cô.
Cố Cẩm Sơ bất giác run người, bấu chặt vào ngực Lục Chính Minh, giống như đang trừng phạt anh.
Đạo diễn Thẩm vuốt hàm râu ngắn trên cằm, nhìn nhìn một lượt, dáng người này quen quá, dù có trùm kín đầu lại, quay mặt đi ông cũng nhìn ra là nữ chính Cố Cẩm Sơ của ông đây mà.
Đạo diễn Thẩm cười cười, thâm ý của tuổi trẻ ông cũng hiểu đôi phần, ông vui vẻ nói:
"Vậy Lục tổng với Cẩm Sơ cứ tự nhiên... Sáng mai tôi sẽ dời cảnh quay của Cẩm Sơ đến buổi chiều... Cứ yên tâm đi chơi nha Cẩm Sơ."
Ông ấy nói xong liền gật đầu chào anh, kéo trợ lý của mình đi nhanh vào thang máy.
Lục Chính Minh thấy vật nhỏ trong lòng rướn cổ nhìn anh, má phồng lên như con cá nóc, cô đang tức giận nhưng anh lại thấy đáng yêu rụng rời. Anh khẽ cười, ôm chặt cô nhỏ giọng nói:
"Anh có nói là em đâu... Ông ấy tinh mắt tự nhận ra mà."
Cố Cẩm Sơ hắng giọng, trong miệng lầm bầm bất mãn:
"Cảm giác giống như trốn đi chơi bị phụ huynh phát hiện, quê chết đi được."
Lục Chính Minh bật cười, trêu chọc cô:
"Trốn đi chơi với trai nữa chứ... Em hư hỏng thật đó."
"Đồ không biết xấu hổ này..." Cô tức giận đẩy mạnh anh ra, tự mình rời khỏi khách sạn không thèm quay lại nhìn gương mặt đang đắc ý phía sau.