Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 59: Trừng trị



Cố Cẩm Sơ vừa nói, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống hai gò má trắng hồng của cô, một bàn tay chạm vào một bên má, một tay nắm chặt đấm mạnh vào lồng ngực anh để giải toả nỗi bực tức trong lòng.

Lục Chính Minh hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt cô, anh ngữa đầu lên cao để cho nước mắt của mình không chảy xuống, nhiều tội quá, không biết chuộc lỗi làm sao, bù đắp làm sao cho cô đây, cảm giác hối hận, tự trách bao trùm tâm trí anh.

Giọng nói Cố Cẩm Sơ vì khóc mà lạc đi, cô lên tiếng nhìn anh:

"Tôi nói hết rồi... Anh muốn bào chữa gì thì bào chữa đi."

Lục Chính Minh lắc đầu, cằm tựa lên đầu cô, khàn giọng nói:

"Không có gì để nói... Đều là do tên xấu xa, tệ hại anh làm ra, chỉ biết cố chấp làm theo ý mình để em phải tổn thương nhiều như vậy..."

Cố Cẩm Sơ không nói gì, đầu tựa vào vai anh, những chuyện cô uất ức khó kiềm lòng hôm nay cũng đã được dịp giải bày hết, cô đã thoã mãn rồi, chuyện đã qua cũng không thể quay lại quá khứ để sửa đổi, được chửi vào mặt anh như vậy cũng khiến cô hài lòng không ít.

Cố Cẩm Sơ nhắm mắt định thần một lúc, trên đỉnh đầu lại phát ra một giọng nói trầm thấp:

"Sơ Sơ... Anh chỉ muốn biện minh một việc thôi..."

"Việc gì?" Cô thắc mắc hỏi.

Lục Chính Minh trầm giọng đáp: "Anh không có hôn ai hết... Chỉ là muốn chọc em ghen nên mới tạo ra góc độ đó thôi... Cả đời Lục Chính Minh Anh chỉ hôn người phụ nữ của anh là Cố Cẩm Sơ thôi."

Cố Cẩm Sơ có chút giật mình, nhưng lại man mác vui vẻ trong lòng, tên này vậy mà lại là xử nam, từ trước đến giờ chỉ có mình cô, quả là bất ngờ ngoài mong đợi, cô kiểm nén sự vui vẻ trong lòng, nhẹ giọng lên tiếng:

"Không hôn người khác nhưng lại bày trò lừa gạt... Tội hoàn tội thôi."

Lục Chính Minh rầu rĩ, cọ cằm vào tóc cô, rất lâu sau mới lên tiếng:



"Ò... Em nói gì cũng đúng..."

"Lại ăn sáng đi, nguội cả rồi."

Cố Cấm Sơ khẽ cười, nhìn về phía bàn ăn, thắc mắc hỏi anh:

"Sao lại tự đẩy đồ ăn vào đây?"

"Anh nấu thì anh tiện tay đẩy thôi." Lục Chính Minh thản nhiên trả lời.

Anh bế Cố Cẩm Sơ xuống giường, đặt lên ghế nhìn cô tròn mắt nhìn mình kiểu không thể tin được, anh đành thấp giọng giải thích:

"Anh mới học đó... Đều là đồ ăn ít calo... Em ăn sẽ không sợ béo, nên không cần nhịn ăn nữa..."

Lục Chính Minh tự tay đút cho cô ăn, Cố Cẩm Sơ lại giống như một con robot, đồ ăn đưa tới là há miệng, không ngờ anh nấu ăn cũng không tệ chút nào.

Thấy cô ăn ngon miệng như vậy, Lục Chính Minh khẽ cười, trầm giọng hỏi cô:

"So So sao lic do ba em can tien phau thuat em khong noi voi anh? Lam anh hieu lam em lau nhu vay?"

Cố Cẩm Sơ nhíu mày, nuốt hết thức ăn trong khoang miệng xuống, thấp giọng trả lời:

"Tôi với anh lúc đó mới quen biết nhau được bao lâu? Tình một đêm xong liền hỏi anh mượn số tiền lớn như vậy...

Anh lúc đó chắc không nghĩ tôi tống tình tống tiền anh à?"



Lục Chính Minh ngẫm nghĩ lại thấy cô nói đúng dễ sợ, không có gì để bàn cãi, suy cho cùng là do anh tệ thôi. Anh lại nghĩ đến một chuyện khác, nghiêm túc nhìn cô giải thích:

"Sơ Sơ... Hôm đó mẹ anh đến nhà nói với em là anh sắp kết hôn... Là người lớn tự định thôi... Anh không có đồng ý."

"Thì sao?" Cố Cẩm Sơ thản nhiên hỏi lại, " Đêm đó tôi cũng hỏi anh thật sự sẽ kết hôn sao? Anh cũng đâu có phủ nhận, anh còn nói vị trí đó không phải của tôi mà."

Lục Chính Minh không biết sao càng nói anh lại càng đi vào đường cùng, nói một chuyện lại lòi ra một tội, anh liền ngậm chặt miệng mình lại, tiếp tục đút đồ ăn cho cô.

Hoạ từ miệng mà ra, ngẫm lại chỉ vì cái mồm này mà anh cảm thấy sự nghiệp theo đuổi vợ sóng gió muôn trùng.

***

Sau khi ăn xong Cố Cẩm Sơ nằm trên giường chơi điện thoại, Lục Chính Minh đưa điện thoại mình đến trước mặt cô, ánh mặt mong chờ, nhẹ giọng nói:

"Mở lên xem đi..."

"Cái gì vậy?" Cố Cẩm Sơ ngơ ngác cầm lấy điện thoại hỏi anh.

Lục Chính Minh nhếch miệng cười, xốc chăn lên chui vào ôm lấy cô, tiện nay mở video trong điện thoại cho cô xem:

"Quà tặng cho Chu Mạn."

Trong video tái hiện lại cảnh ở trong căn phòng hôm trước Chu Mạn đã đưa cô vào, tình trạng của cô ta cũng giống như cô khi đó, chỉ là từ một người đàn ông lại tăng thêm gấp ba tên nào cũng xấu đến không thể tả. Cả đoạn phim chỉ nghe tiếng khóc lóc cầu xin của Chu Mạn, nhưng ba tên kia không nghe lọt vào tai, bọn hắn đánh cô ta không thương tiếc, lưng cô ta cũng bị nhưng mảng thủy tinh sắc nhọn không thương tiếc lạnh lẽo cứa vào từng nhát, cô ta khóc đến khàn tiếng, không chịu được nữa thì ngất đi, ba người đàn ông kia cũng dừng lại, cúi đầu về phía camera.

Cố Cẩm Sơ liếc mắt nhìn Lục Chính Minh, cả người cô bất giác run lên, thấp giọng lo lắng hỏi anh:

"Làm thế này có phải hơi quá rồi không... Thương tích nhiều như vậy, cô ta sẽ không báo cảnh sát chứ... lỡ họ điều tra đến anh thì làm sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv