Nếu không phải vì đói Cố Cẩm Sơ cũng không muốn thức dậy, cô đã ngủ liền một mạch từ sáu giờ tối hôm trước đến tám giờ sáng hôm sau. Ngủ ít làm cho người ta mệt mỏi mà ngủ nhiều càng làm cho cơ thể uể oải, mền nhũn ra không có chút sức lực nào, Cố Cẩm Sơ cũng vậy, mặc dù đã tỉnh táo nhưng cô cứ nằm lì trên giường, góc chăn chỉ mở đến dưới mi mắt cho cô tiếp nhận ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, Cố Cẩm Sơ nheo mắt lại nhìn sang bên cạnh, rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh im lặng như tờ không có một tiếng nước chảy róc rách nào, cô với tay chạm vào kế bên mình, nơi đó lạnh ngắt, không có một tí hơi ấm sót lại, có lẽ anh đã rời đi từ lâu.
Cố Cẩm Sơ hiện tại có chút cảm giác thất vọng thoáng qua, đáy mắt ưng ửng đỏ lên, cô nhỏ giọng ấm ức lẩm bẩm:
"Vậy mà nói sẽ đợi em... Rõ ràng là lừa em..."
Chiếc chăn một lần nữa phủ kín lên người cô, thân thể Cố Cẩm Sơ co lại trong chăn như một con tê tê con đang cuộn người lại mỗi khi cảm thấy nguy hiểm, Cố Cẩm Sơ cũng vậy, cô cảm thấy trái tim mình có nguy cơ lần nữa động lòng với anh, rồi lại lần nữa bị giẩm nát, cảm giác sợ hãi len lõi trong tâm trí cô.
Cạch.
Cánh cửa phòng được mở ra, Lục Chính Minh bước vào còn đẩy theo một xe phục vụ đồ ăn của khách sạn. Anh nhìn thấy cô cuộn tròn một cục ở trên giường cứ nghĩ cô còn ngủ nên cũng không nói gì, chỉ im lặng, nhẹ nhàng đẩy xe đồ ăn lại gần bàn, xắp hết đồ ăn lên đó rồi mới trở lại giường, nhanh nhẹn nằm xuống ôm chặt cô vào lòng.
Từ lúc nghe thấy tiếng cửa mở, cả thân thể Cố Cẩm Sơ như đông cứng lại, người có thể vào đây mà không cần gõ cửa ngoài anh ra còn có thể là ai, cô len lén mở chăn, hé mắt nhìn ra bên ngoài thì đúng là Lục Chính Minh đang cấn thận đặt những đĩa đồ ăn nhìn trông không đẹp mắt mấy lên bàn. Cố Cẩm Sơ còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, Lục Chính Minh sao lại trở thành nhân viên phục vụ khách sạn thế này thì đã bị vòng tay anh siết chặt làm cô giật bắn người duỗi cả chân ra, Lục Chính Minh cũng giật mình theo, nhưng sau đó anh lại khẽ cười, qua lớp chăn dày áp trán mình vào trán cô, khàn giọng lên tiếng:
"Dậy rồi thì mở chăn ra nhìn anh."
Cố Cẩm Sơ vẫn cương quyết bấu chặt vào chăn không dám mở ra, xấu hổ, là vì cô giả vờ ngủ lại bị phát hiện nên cô xấu hổ không dám nhìn mặt anh.
Lục Chính Minh thấy cô lì lợm như vậy cũng không gấp gáp làm gì, anh im lặng một lúc chờ cô từ từ buông lỏng cảnh giác, khi cảm thấy nắm tay bấu chặt vào chăn đã không còn dùng sức nữa, anh một tay giật mạnh chiếc chăn ra, một tay bế thốc cô lên làm Cố Cẩm Sơ hoảng hồn hét lớn:
"A... Lục Chính Minh... Thả tôi xuống."
"Không giả vờ nữa sao?" Anh híp mắt nhìn cô cười nói.
"Tôi... Tôi không giả vờ... chỉ là không muốn thấy mặt anh thôi." Cố Cẩm Sơ thẹn đến mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng vớt vát lại chút danh dự cho mình.
Lục Chính Minh có hơi không hài lòng lắm với lời này, vòng chân cô ngang hông mình, để hai tay cô ôm lấy cổ anh, bàn tay hư hỏng của anh một đặt lên eo, một đỡ lấy cặp mông căng tròn của cô hướng nhà tắm mà đi tới, anh trầm giọng uy hiếp cô:
"Em mà lên tiếng... anh liền cùng em vận động buổi sáng... em tin không?"
"..." Cố Cẩm Sơ tin chứ, tin đến im thin thít ngay lặp tức.
Cả quá trình Lục Chính Minh vệ sinh cá nhân cho mình, Cố Cẩm Sơ vẫn không có một cơ hội lên tiếng nào, khi anh đặt cô nằm sấp lên giường, với tay lấy thuốc muốn thoa lên vết thương cho cô thì Cố Cẩm Sơ đã xoay người bật dậy, nắm lấy cổ tay anh nhỏ giọng hỏi:
"Sáng nay... Sáng nay anh đi đâu vậy?"
Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình có chút quá đáng khi nói không muốn nhìn mặt anh, có vẻ Lục Chính Minh rất khó chịu khi nghe thấy lời này, làm anh khó chịu, Cố Cẩm Sơ cũng bất giác không điều chỉnh được cảm xúc của mình, cô liền muốn xoa dịu tâm trạng của anh.
Lục Chính Minh hờ hững lật người cô nằm xuống giường lại, thuốc được nặn ra khỏi tuýt có mùi thơm nhẹ, trơn mượt được Lục Chính Minh nhẹ nhàng bôi lên làn da trắng mịn của Cố Cẩm Sơ, anh trầm giọng trả lời cô:
"Nấu đồ ăn cho em... Em nghĩ anh đi đâu?"
Cố Cấm Sơ nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh đẩy xe phục vụ thức ăn đi vào, hoá ra là như vậy, Cố Cấm Sơ hơi xúc động, bồn chồn trong lòng, cô ngượng ngùng lên tiếng:
"Nghĩ anh đã về Bắc Thành."
Lục Chính Minh nghe thấy lời này, môi không nhịn được nhếch lên một nụ cười nhẹ, anh kéo cô ngồi dậy ôm vào trong lòng, để chóp mũi của mình cọ vào chóp mũi tròn xinh của cô, khàn giọng hỏi cô:
"Nên mới giận anh sao?"
Cố Cẩm Sơ ậm ừ gật đầu một cái, hành động này của cô làm Lục Chính Minh sướng rơn cả người, cô vậy mà để ý anh đi hay ở, xem ra đêm qua tỏ tình với cô cả đêm cũng có tác dụng không nhỏ.
Anh khẽ luồn tay vào mái tóc đen mượt của cô chơi đùa, nhẹ giọng giải thích với cô:
"Anh đã nói sẽ đợi em mà... Em còn chưa dậy anh không dám đi đâu..."
Anh im lặng một hồi lại để mặt cô đối diện với mặt mình, bốn con ngươi tĩnh lặng như mặt hồ giao nhau, Cố Cẩm Sơ thẹn thùng đến đỏ mặt, Lục Chính Minh lại vui vẻ hôn nhẹ lên môi cô. Khoảng khắc khi môi hai người tách ra,
Lục Chính Minh thì thầm bên tai cô:
"Sơ Sơ... Em tha thứ cho anh rồi đúng không?"
Cố Cẩm Sơ lẳng lặng nhìn anh một lúc cô chỉ lắc đầu nhỏ giọng nói:
"Tôi không có hận anh, hay giận anh thì tha thứ kiểu gì... Chỉ là tôi thấy hai chúng ta đã kết thúc như vậy thì cứ như vậy thôi... Tôi không muốn nhớ lại quá khứ sai lầm đó."