Ngày mà Cố Cẩm Sơ rời đi Lục Chính Minh chưa ý thức được bản thân mình đã mất đi điều gì, vẫn làm việc như thường lệ, đêm đến thì ngủ lại công ty, không về Lục gia, cũng không về căn hộ của hai người.
Ngày thứ hai, Lục Chính Minh ngồi đợi điện thoại của Cố Cẩm Sơ như một thói quen, vì trước đây ngày nào Cố Cẩm Sơ cũng sẽ gọi điện, hay nhắn tin hỏi anh có về nhà không? Nhưng hôm nay Lục Chính Minh đã không nhận được một tin nhắn nào cả.
Ngày thứ bảy, Lục Chính Minh trở về căn hộ, một mình anh vào phòng ngủ của hai người, cánh cửa tủ quần áo được mở ra, bên trong chỉ còn lại đồ của anh, mọi thứ trong phòng đều không còn mang hơi thở của Cố Cẩm Sơ,
Lục Chính Minh biết rằng cô đã đi thật rồi.
Ngày thứ mười, Lục Chính Minh đã ngồi nhìn điện thoại rất lâu, anh đang nhìn vào số điện thoại của cô, anh cứ ngập ngừng muốn gọi điện cho cô rồi lại buông điện thoại xuống. Lục Chính Minh nhận ra mình nhớ Cố Cẩm Sơ đến như thế nào.
Ngày thứ mười lăm, Lục Chính Minh vứt bỏ hết lòng tự trọng, sĩ diện gì đó của mình, anh chủ động gọi điện cho
Cố Cẩm Sơ nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng "tút, tút". Lục Chính Minh biết Cố Cẩm Sơ chặn mình rồi, cô thật sự muốn rời xa mình, cô không hề nói đùa, cũng không hề là giận dữ nhất thời hay là lạc mềm buột chặt với anh.
Tròn một tháng Cố Cẩm Sơ rời đi Lục Chính Minh đã nhiều lần quay lại căn trọ cũ của cô để chờ đợi, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc của người ấy, Lục Chính Minh nhớ lại, ngày anh rời đi từ nơi này đã nói với cô "Tôi cũng không thể chơi gái ở căn phòng trò rách nát này." Nhưng giờ người năm lần bảy lượt đến đây lại là anh, anh cảm thấy mình thật nực cười nhưng cũng thật nhớ cô.
Lục Chính Minh đã trải qua một trăm ngày không có Cố Cẩm Sơ bên cạnh, hơn một năm hai người ở bên nhau chưa từng xa nhau lâu đến như vậy, thời gian đó Lục Chính Minh luôn cố tình đi tìm Dương Huệ Anh để có thể vô tình gặp Cố Cẩm Sơ nhưng không có lần nào anh gặp được, Cố Cẩm Sơ đã không còn là trợ lý của Dương Huệ Anh nữa.
Đến khi ý thức được mình đã thật sự mất đi Cố Cẩm Sơ thì cũng đã muộn, Lục Chính Minh không tìm được cô liền đắm chìm trong men rượu, ngày nào cũng say khước trong căn hộ mà cô đã từng sống cùng anh ở đó, Lục Chính Minh buồn vì mất đi Cố Cẩm Sơ sao? Hay chỉ là một thói quen của mình đột ngột biến mất? Hay là anh đã yêu cô rồi?
Lục Chính Minh vò đầu thật mạnh xua tan những suy nghĩ bát nháo trong đầu mình, anh cầm lấy chai rượu bên cạnh tuôn ừng ực vào miệng đến khi chỉ còn võ chai rồng mới vứt đi. Lục Chính Minh trong cơn say mơ màng, ngước mặt nhìn lên trần nhà, chỉ có ánh đèn vàng nhàn nhạt soi rọi vào trong đáy mắt anh làm cho Lục Chính Minh nhớ lại đêm cuối cùng anh và cô ở bên nhau, Cố Cẩm Sơ đã hỏi anh "Chúng ta ở bên nhau đến bây giờ, thời gian không dài cũng không ngắn... Chính Minh anh đã từng yêu em chưa?" Ánh mắt của cô đêm hôm đó cũng được ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu vào, đã xinh đẹp lại còn động lòng người hơn nữa, Lục Chính Minh cười khổ nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Yêu sao? Sơ Sơ anh thật sự yêu em rồi sao?
***I
Nhiều ngày Lục Chính Minh không trở về Lục gia, Lê Tô lo lắng cho anh liền chạy đến căn hộ xem sao, bà bấm chuông nhiều lần không ai mở cửa, bà liền nhập mật khẩu tự vào nhà xem xét.
Trong nhà không có ai, không khí ấm cúng lần trước bà đến giờ đây chỉ còn cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Bà đi đến cửa phòng ngủ mở cửa ra, trong phòng nồng nặc mùi rượu, con trai bà thì lôi thôi lếch thếch nằm ngủ trên sàn nhà, bà không nhịn được tức giận đi tới đạp mạnh vào chân Lục Chính Minh gọi anh thức dậy.
Lục Chính Minh sau khi uống say thì nằm vật ra sàn ngủ, đến khi bị một lực mạnh tác động anh mới lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy Lê Tô liền ngạc nhiên:
"Mẹ.... Sao mẹ lại đến đây?"
Lê Tô nhìn bộ dạng thân tàn ma dại của anh thì tức giận không thôi, bà quát lớn:
"Đứng dậy tắm rữa sao cho ra con người rồi ra phòng khách nói chuyện với mẹ."
Lục Chính Minh ậm ừ bò dậy làm theo lời bà, khi anh ra phòng khách đã thấy bà liếc nhìn anh bất mãn mắng:
"Có phải con bé Cẩm Sơ đi rồi con liền thành ra thế này không?"
Lục Chính Minh ngạc nhiên trước lời bà nói, bà vậy mà lại biết Cẩm Sơ, vậy mà lại biết cô ấy ở cùng với anh, anh trầm giọng hỏi bà:
"Sao mẹ biết?"
Lê Tô bưng một tách trà lên nhấp môi một cái, liếc nhìn bộ dạng nhung nhớ một người của con trai, bà cười khẩy bình tĩnh trả lời:
"Hơn ba tháng trước mẹ đã đến đây, mẹ đã biết con bé ở cùng với con, mẹ đã khuyên con bé rời xa con."
Lục Chính Minh nghe thấy thế liền đứng bật dậy, tay đỡ trán bất lực nhìn bà, giờ anh đã hiểu vì sao hôm đó cô lại cư xử lạ lùng như vậy, anh cao giọng chất vấn bà:
"Vì sao... Vì sao lại khuyên cô ấy rời xa con?"
Lê Tô bất mãn với bộ dạng này của Lục Chính Mình, bà đặt mạnh tách trà xuống bàn, nhìn anh quát lớn:
"Vậy ở lại bên con... Con bé được cái gì? Con sẽ cưới con bé sao? Con sắp cưới Huệ Anh rồi... Con tính đế con bé làm tình nhân cả đời cho con sao?"
"Con sẽ không cưới Huệ Anh..." Lục Chính Minh nghe thấy lời bà nói liền bất giác lớn giọng trả lời.
Sau khi anh nói ra câu này chính anh cũng không tin được, nếu là trước khi gặp Cố Cẩm Sơ anh sẽ rất vui vẻ khi nghe bà đề cập đến chuyện hôn sự, nhưng từ trong tiềm thức Lục Chính Minh anh quả thật không muốn cưới
Dương Huệ Anh.