Đến Khi Em Trưởng Thành

Chương 27: Sự kiện đột ngột



Căn cứ vào thái độ này của Khương Tinh Diệp, lễ kết hôn mà em ấy nói có lẽ là thật.

Tôi cảm nhận hơi ấm từ dải lụa ấm áp, chầm chậm dựa lưng vào thành giường.

Khoảnh khắc màn hình điện thoại sáng lên tin nhắn của em ấy, cũng là lúc suy nghĩ trở nên rối bời hơn bao giờ hết. Kể từ lần cuối cùng tôi gặp mặt em ấy đã là chuyện của một năm trước, phúc đến quả nhiên không đợi người.

Tôi cong môi, ngón tay linh hoạt gõ phím. Nội dung tin nhắn thoáng chốc kèm theo điệu bộ châm chọc

[ Kết hôn, ngay cả khi em mới 20 tuổi? Haha...Có lẽ không thể xem nhẹ mối tình này rồi ]

Sở dĩ nói như vậy cũng vì sự nghiệp kinh doanh của Khương Tinh Diệp dù là trước kia hay hiện tại đều phát triển rất tốt. Nếu đổi lại là tôi, đương nhiên sẽ không chọn gả đi sớm như vậy

Trong mắt tôi, Khương Tinh Diệp từ trước đến nay đều là người có phép tắc, ngàn vạn lần sẽ không vượt quá giới hạn. Không phải nên loại trừ khả năng "chạy bầu" ở đây sao?

[ Hì, vốn dĩ không định nóng vội như vậy. Nhưng mẹ chồng của em lại một mực muốn gia đình sớm có cháu trai, đành chịu thôi ]

Đợi một lúc liền thấy đối phương phản hồi. Nhìn qua ngữ điệu có vẻ rất thoải mái, nhưng bản thân lại thoáng chốc cảm thấy lời này đan xen chút bất lực không đáng có.

[ Tổ chức kết hôn sớm như vậy, rốt cuộc lại chỉ vì chuyện đó sao? ] - Tôi nhắn lại



Thành thật mà nói, bản thân một chút cũng không biết người cùng em ấy bước lên lễ đường rốt cuộc có gia thế như thế nào. Chỉ là cảm thấy một người mẹ chồng có cách hành xử thế này, thật sự không nghĩ đến việc sẽ tạo áp bức cho con dâu sao?

[ Việc này không cần chị lo lắng. Lễ cưới được tổ chức vào đêm ngày 25 tại Paris, khi nào về đến sân bay thì gọi em. Đích thân em đến đón chị ]

Sau cùng, dòng tin nhắn này đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đối thoại của chúng tôi.

Khương Tinh Diệp từ trước đến nay đều không muốn bản thân xen vào chuyện của em ấy, lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi im lặng nhìn ánh sáng cuối cùng trên điện thoại vụt tắt. Điện trong phòng sớm đã bị tắt đi, ánh mắt không tìm thấy điểm tựa, theo toán tính chợt khép lại.

Nghĩ đến vài lời ban nãy của Lục Tưởng Hàn, nhịp đập từ khi nào không còn tuân theo quỹ đạo nữa.

Chữ " thích " mà hắn nói, xuất phát từ khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau vào năm cấp ba sao?

Tâm tư mơ hồ không cách nào lí giải. Nếu có thể, thật muốn đem mọi vướng bận chôn đến nơi chân trời góc bể.

Mặt trời nhỏ bước qua làn mây, khoảnh khắc giọt sương vô định gặp được phương trời ấm áp của mình, cũng là lúc nó bất giác tan biến trong vòng tay của ánh dương.

Tôi ngồi trên bàn, nâng nhẹ cốc cà phê trong tay. Mắt hướng xa xăm



Lục Tưởng Hàn phía đối diện, bình thản cắt vài lát bánh mì. Những lời hắn dành cho tôi vào tối qua, hắn không phải đều đã quên rồi chứ? Có điều, quên đi cũng tốt.

Sắp tới tôi phải đến Paris tham dự lễ kết hôn."

Không gian tĩnh lặng trong phút chốc bị thanh âm trước mắt phá tan. Dù sao

thì, có lẽ trước khi đi tôi cũng nên thông báo cho tên này.

Lục Tưởng Hàn bất chợt nhíu mày, biểu tình có chút không bằng lòng.

' Đến Paris? không thể."

" Anh lấy tư cách gì để cấm đoán tôi?"

" Làm sao tôi biết được nơi đó có an toàn hay không? ngộ nhỡ cô gặp phải nguy hiểm, tôi nhất định sẽ rất đau lòng."

Lục Tưởng Hàn trong phút chốc lại làm ra dáng vẻ thâm tình, điệu bộ một chút cũng không nghiêm túc.

Ai dạy hắn nói mấy lời này vậy? bản thân sau khi nghe xong thật muốn đem vài ngụm cà phê vừa uống ban nãy đều nôn hết ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv