Tôi vì muốn nói lời chia tay đàng hoàng với Thần Phong mà xin bọn họ hoãn lại một ngày.
Ngay sau khi tôi tốt nghiệp đại học hai ngày, hôn lễ bất hạnh này lại đột ngột ập tới. Nên gọi nó là biết chọn thời điểm hay không đây?
Tôi một chút cũng chưa từng nghĩ đến, ngày quan trọng nhất trong đời tôi lại dành cho một người đàn ông xa lạ chứ không phải mối tình tôi trân trọng giữ lấy suốt những năm qua.
" Mười phút nữa. Đợi anh tại quán cà phê x " - tôi do dự một lúc lâu mới nhắn cho anh. Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùng trong hành trình của chúng tôi rồi.
- Không vấn đề, bảo bối♡
Như thường lệ, anh gọi tôi với ngữ khí thân mật, sau tin nhắn còn không quên để lại một hình trái tim.
Quán cà phê x vốn là nơi chúng tôi hay lui tới để cùng nhau tâm sự, gọi đồ uống.
Vốn dĩ gia đình anh từ trước đến nay không thuộc dạng khá giả, anh cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng mỗi lần đến nơi này, anh đều nhất quyết muốn thay tôi trả tiền.
Vậy nên mỗi lần cùng anh đến đây, tôi đều sẽ không do dự mà gọi cà phê đá. Anh đơn giản nghĩ rằng vì tôi thích uống loại cà phê này, nhưng lại chưa từng nghĩ đến đây là loại đồ uống rẻ nhất tại quán.
Tôi cười chua xót. Lần này tôi gọi anh đến nơi này, suy cho cùng là để chấm dứt đoạn tình cảm vốn dĩ không thể có hồi kết. Nhưng người con trai ấy một chút cũng chẳng hề hay biết.
Tôi buông điện thoại trên tay. Ngay khi ngồi xuống chiếc ghế được đặt trước bàn gương, cũng là khoảnh khắc đối diện với gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt.
Tôi nhận ra, Bóng hình của bản thân sớm đã giống như một mầm cây bị tước đi ánh sáng. Kỳ thực, sắc thái ủ rũ hiện tại sớm đã không còn gì khiến tôi lưu luyến.
Đêm qua tôi đã khóc rất nhiều. Liệu anh ấy có để ý đến vết sưng này không? - Tôi chầm chậm đưa tay lên, chạm nhẹ vành mắt đã đỏ hoen, tự hỏi.
Trước đây, mỗi khi hẹn gặp anh ấy, tôi luôn chú ý đến hình tượng của bản thân trước mặt anh. Nhưng lần này, việc đó lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi khoác lên thân lớp áo đơn giản, chầm chậm rời khỏi căn phòng. Sau cùng lại bất đắc dĩ nhờ quản gia trong nhà đưa đến điểm hẹn.
...
Đến khi bước vào không gian quán, tôi đột nhiên cảm thấy kỉ niệm từ khi quen nhau của tôi và Thần Phong chợt ùa về.
Vẫn là cái nơi ảm đạm này, chỉ vài tuần trước thôi. Chúng tôi còn nói về dự định kết hôn cho cả hai sau này.
Hình ảnh cậu thư sinh thấp thỏm tặng vài viên kẹo đường cho tôi nhưng lại lúng túng không biết nên nói gì cho phải.
Hay khi còn học cao trung, mỗi lần cậu ấy nhìn thấy tôi hai má đều đỏ ửng lên nhưng lại ngây ngốc không hay biết.
Tôi bất chợt dừng mạch suy nghĩ lại, tôi vì những suy nghĩ hoài niệm này mà nước mắt lại không tự chủ được mà tuôn ra. Chỉ có thể liên tục dùng tay áo lau đi.
Thần Phong chưa bao giờ trễ hẹn. Qua khung cửa sổ, tôi thấy anh ấy mặc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đơn giản. Gương mặt có chút hứng khởi từ bên ngoài bước vào trong.
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, tôi và anh ấy đã chạm mắt rồi.
Thần Phong không quá bất ngờ khi thấy tôi nhìn chằm chằm anh qua cửa sổ, chỉ vui vẻ nở nụ cười với tôi.
Khóe môi của tôi theo phản xạ cong lên, đáp lại nụ cười của anh.
Mỗi bước chân của Thần Phong càng ngày càng tiến gần về phía tôi hơn, tôi cảm nhận được nhịp đập trong tim dần trở nên loạn xạ.
Tôi sợ phải nói lời chia tay với anh, rất sợ.
Nhưng..điều tôi sợ nhất đã đến rồi.
Thần Phong ngồi xuống đối diện tôi, sắc mặt anh phấn khởi nói.
-" Tiểu Hi, chờ anh có lâu không?"
-" Vừa đến." - Tôi cúi đầu, thấp giọng đáp.
-" Để anh gọi đồ uống.."
-" Không cần đâu."
Thần Phong còn chưa nói dứt câu, tôi đã nhanh chóng cắt lời.
-" Em..gọi anh đến đây..vì có chuyện muốn nói.."
Giọng nói tôi đứt quãng, tôi thậm chí có thể cảm nhận được sự ủ rũ của bản thân hiện tại.
-" Tiểu Hi, em sao thế? có chuyện gì muốn nói, sao lại thẫn thờ như vậy..."
Tôi hổ thẹn không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh, đến mức ngón tay đặt trên đùi cũng day dứt không yên.
-" Chúng ta..chia tay đi."
Khi thanh âm này được cất lên, tôi cư nhiên có thể tưởng tượng được sắc mặt anh hoảng hốt đến nhường nào. Mạc Thần Phong trong một khắc liền bị kích động, đứng dậy nắm lấy hai bả vai tôi.
-" Lạc Hi, đùa như vậy không vui cho lắm, dạo gần đây anh làm gì khiến em khó chịu sao? cho anh xin lỗi. anh.. anh gọi cà phê cho em nhé?"
Tôi biết Thần Phong sẽ không thể ngay lập tức chấp nhận chuyện này, anh đối diện tôi với những câu hỏi dồn dập.
-" Em nói là..chúng ta chia tay đi, hiện tại em đã không còn tình cảm với anh rồi."
Mạc Thần Phong nghe được lời này như chết trân tại chỗ, anh từ từ buông lỏng hai vai tôi.
-" Không còn tình cảm? em nghĩ anh sẽ tin lý do ngu ngốc đó sao!? 5 năm, chúng ta đã yêu nhau 5 năm rồi. Em nói không còn tình cảm là không còn tình cảm sao?"
Phải rồi, Thần Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Nhưng nếu như anh ấy vẫn cứ lưu luyến không buông, chẳng phải sau này sẽ trở thành việc bất lợi cho cả tôi và anh ấy sao?
Tôi cố gồng mình, ngẩng cao đầu. Lại làm ra dáng vẻ không chút lưu tình nói:
-" Đầu óc anh có vấn đề sao!? suốt những năm qua, tôi chỉ là muốn trêu đùa anh một chút. Không ngờ anh lại cho rằng tôi thật lòng yêu anh, muốn kết hôn với anh.
Lúc đó tôi cảm thấy thật nực cười. Kết hôn với tôi? dựa vào anh mà cũng xứng sao!?"
-" Nói cho anh biết, khi còn học cấp ba, tên nghèo khổ như anh vậy mà lại biết tương tư, tặng những món quà rẻ mạt cho tôi.
Anh cho rằng tôi đơn thuần đã đáp lại tình cảm của anh sao!? Lúc đó tôi chỉ là muốn nếm thử chút quả ngọt mà bản thân chưa từng gặp qua, tôi đối với anh, một chút tình cảm cũng không có!!"
-" Em...em nói dối! rõ ràng ban nãy ở cửa sổ em còn cười với anh.."
-" Cười? Ha, lúc đó khi tôi nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của anh. Tôi đã nghĩ rằng, có nên chơi đùa anh thêm vài năm nữa, đến cái khoảnh khắc gần kết hôn mà anh nói thì tặng anh một cú sốc lớn?"
Mạc Thần Phong gương mặt u ám, quả nhiên đã bị tôi nói trúng rồi. Nhưng anh đối với tôi sắc giọng không đổi, chỉ cúi đầu khiến mái tóc che đi đôi mắt anh.
-" Những lời này, anh sẽ xem như em chưa từng nói ra.." - Anh thấp giọng nói, một chút uy lực cũng không có.
-" Mặc kệ anh có chấp nhận hay không, chúng ta đã chia tay rồi." - Tôi lạnh lùng đáp.
Mạc Thần Phong im lặng đứng đó. Lúc này tôi nhận ra, khóe mắt anh đã rưng rưng rồi.
-" Tình cảm 5 năm, đối với em có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy sao?"
-" ..Tình cảm 5 năm mà anh nói, căn bản không hề tồn tại."
Sau lời này, Mạc Thần Phong quay lưng rời đi.
chúng tôi..đã kết thúc rồi. Lần này anh ấy sẽ tự khắc buông bỏ thôi.
Tôi nhìn về cửa sổ, cuối cùng lại cúi đầu khóc trong im lặng.
Trước khi nói lời chia tay. Tôi đều đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của anh. Có kích động, có hoảng hốt, có thất vọng.
Nhưng điều duy nhất tôi không nghĩ đến, đó là việc tôi không tự chủ được mà khóc tại nơi đây, ngay sau khi anh rời đi.
Tôi không muốn anh sống phần đời còn lại trong lưu luyến, nuối tiếc mối tình này. Thà rằng mỗi khi anh nhớ đến tôi, đều sẽ là loại cảm xúc phẫn nộ, hận thù hơn là sự đau buồn, luyến tiếc trong vô vọng.