Đèn Đêm Trên Bến Cảng

Chương 11



Đường Ý Viễn dậy rất sớm.

Y đã lâu rồi chưa ngủ cùng Lục Từ. Tối qua Tề Gia cũng rất thân thiện, còn nói chuyện một lát rồi mới ngủ, y là một đứa trẻ có lòng tự trọng cao, hồi trước chủ yếu vì nhận thấy mình bị tẩy chay nên y rất ghét việc này ----- bọn họ không vui vẻ với y, y lại càng thể hiện rằng y chán ghét hơn họ, vừa che giấu sự không cam tâm và tức giận của mình, vừa làm cho mối quan hệ của hai bên giống như đang đối đầu nhau, điều này lại khéo léo giữ được thể diện mà không ai quan tâm đến. Y luôn cảm thấy chuyện này sẽ không đến nỗi làm y mất mặt.

Rèm cửa ở khách sạn tốt hơn ở nhà, ánh sáng bị che hoàn toàn ở ngoài, bên trong tối thui, ấm áp, yên tĩnh. Đường Ý Viễn ngẩn ngơ nhìn trần nhà, một bên tai nghe bị rơi ra lúc ngủ, sợi dây màu vàng quấn quanh cổ, y không tháo ra, hạnh phúc giản dị như cục bông ướt lấp đầy trong lồng ngực, chỉ cần hít một hơi cũng có thể cảm nhận được hơi thở cuộc sống đầy thỏa mãn.

Tề Gia ở bên cạnh trở mình kéo chăn, Đường Ý Viễn tỉnh lại, đứng dậy đi vệ sinh. Khuôn mặt trong gương không cảm xúc, sự nghiệp giảm cân của y gần đây khá hiệu quả, gò má dần dần có nét hơn, khi ngước lên, lại càng có nét giống Lục Từ.

Đường Ý Viễn xuống giường làm Tề Gia thức giấc, ngồi dậy dựa vào đầu giường dụi mũi, thấy y đi ra, nói với giọng khàn khàn: "Mở của sổ đi."

Đường Ý Viễn gật đầu, mang dép lào đi lại cuối giường, lén nhìn qua Lục Từ còn đang ngủ, Khương Chiếu Miên cuộn tròn trong lồng ngực hắn, chỉ lộ ra cái đầu tóc rối bù.

Niềm vui nho nhỏ ban nãy bỗng chốc bay sạch, Đường Ý Viễn nhìn họ chằm chằm, tay nắm chặt rèm cửa, bóp đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.

Y nhớ tới hôm qua nhân lúc trong phòng không có ai, có tìm nhóc Omega kia một lúc. Vừa mới nói chuyện đã làm bộ làm tịch, mà mấy người xuất thân từ mấy dòng họ lớn đâu có ai dễ chọc, dù Khương Chiếu Miên học không giỏi, cậu vẫn biết cách mồm mép hơn nhiều badboy phố Thiện Hàm. Khuôn mặt xinh đẹp, yên lặng ngồi trên ghế sô pha, tay chống mặt, không gật đầu cũng chẳng mở miệng khiến y muốn phát điên.

Đường Ý Viễn không có nghị lực, đánh cũng không đánh được, lúc sau mạnh miệng, cũng chẳng biết là nói cái gì. Biết Lục Từ sắp quay lại, thấy cậu cũng không buồn khách sáo lễ phép nói "Em biết rồi." Y lúc đó bất giác có chút lúng túng, tự thấy mình quá ấu trĩ, cũng không nghĩ đến cậu Khương kia lại tự cao như vậy, quay đầu leo lên giường anh y, một giây cũng không chậm trễ.

Buồn cười thay, mới vài phút trước còn vui vẻ vì mối quan hệ với Lục Từ đã thân thiết hơn, ai ngờ lại bị người khác đi trước một bước.

Đúng kiểu vừa đánh vừa xoa, trước đây có thêm một người cũng không đáng để Khương Chiếu Miên tự mình ra tay, cậu chủ nhỏ khó khăn trải nghiệm cuộc sống, mẹ cậu mà biết một người luôn ăn sung mặc sướng như cậu phải rớt nước mắt thì sẽ giết người mất.

Dự báo hôm nay trời có tuyết rơi, Đường Ý Viễn kéo tấm rèm qua một bên, cửa được che bằng rèm vải mỏng, ánh sáng dịu nhẹ len lỏi vào.

Hai giờ chiều phải trả phòng, đồng hồ báo thức đã đổ chuông, Thẩm Hạo không thể mở mắt, mò nửa ngày mới động được cái điện thoại, đưa lại gần mặt miễn cưỡng tắt đi, chậm rãi nói: "Lục Lục, dậy thôi."

"Mấy giờ rồi?"

"Một giờ." Tề Gia nói, "Mày có đói bụng không, đặt đồ ăn hay ra ngoài ăn?"

Rút tay khỏi eo Khương Chiếu Miên, Lục Từ nặng nề thức dậy, chán nản đẩy cậu ra, lấy điện thoại trả lời, "Không ăn, lát nữa tao phải về rồi."

"Về nhà à?" hai mắt Đường Ý Viễn sáng lên, hỏi.

"Không."

Khương Chiếu Miên dụi mắt từ từ ngồi dậy, cái chăn bông trắng còn khoác trên vai, buông thõng chân, mờ mịt nhìn xung quanh, leo lên chân Lục Từ, ngã vào gáy của hắn.

"Lục Từ" cậu chưa tỉnh ngủ, chóp mũi hơi vểnh lên cọ vào cổ của Alpha, mơ màng nói: "Em buồn ngủ quá."

Omega nhỏ nhắn dính được người thì lại nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, Tề Gia nhìn nãy giờ tự nhiên nhận ra, "Mẹ mày, có vợ rồi sao không nói sớm? Làm cho bố mày rối tung cả lên."

"Vẫn chưa." Khương Chiếu Miên nghẹn giọng hờn dỗi. Hôm qua cậu cố gắng ngoan ngoãn nửa ngày trời, rốt cục Lục Từ vẫn như cũ không đáp lại câu 'chồng ơi' kia.

"Chưa có gì là gọi là đâu, không phải lúc trước đã nói với cậu, chúng ta đều là do anh Lục cứu sao." Thẩm Hạo vươn vai một cái, nhớ lại Lục Từ từng nói trước giờ việc yêu đương sao cũng được, tới đâu tới, bổ sung nói: "Không mấy cũng sắp rồi đó."

Lục Từ không nói gì, đẩy Khương Chiếu Miên đang ủ rũ kia đứng dậy. Lúc đi qua cuối giường bị Đường Ý Viễn kéo tay, nôn nóng kêu: "Anh."

Hắn đứng trước cửa sổ sát sàn nhà ánh sáng chiếu rọi, hơi nheo mắt lại nhìn y, lạnh lùng, không chút hứng thú. Hắn từ lúc sinh ra đã trắng hơn người khác, nốt ruồi chấm dưới đuôi mắt hơi rũ xuống, mọi người xung quanh đều nói hắn giống Lục Tân Dao, còn nhỏ giọng nghị luận đều cùng một mẹ sinh ra mà cậu con trai nhỏ kia còn không bằng một nửa của hắn.

Đường Ý Viễn nhìn thẳng vào hắn, hồi lâu mới thả lỏng -------- Lúc nhỏ y cũng đã rất quấn lấy anh trai, anh trai cũng thờ ơ giống hệt như bây giờ, "Không có gì, em đi với anh."

"Tôi không về nhà."

"Em biết, ý em là anh muốn đi đâu em đưa đi..."

Lục Từ có chút bực bội, ngắt lời y: "Nói rồi, không cần."

Lúc này Khương Chiếu Miên vẫn đang đứng đó, Đường Ý Viễn mất mặt, hai má đỏ như gan lợn, "Tuần sau là thi cuối kỳ rồi, nghỉ đông anh sẽ về đúng không, em..." Y đột nhiên nhận ra gì đó, đổi giọng, "Anh sẽ không trở lại nữa?"

"Ừm."

Đầu óc Đường Ý Viễn trở nên trống rỗng, hoảng loạng nói: "Anh không về thì anh ở đâu? Lục Từ anh đừng phát điên nữa được không, chỉ là tính ba có hơi nóng thôi, nếu anh chịu nhịn một chút thì đã không có chuyện gì rồi." Y nghẹn giọng, "Lục Tân Dao mất lâu vậy rồi, anh không thể vui vẻ với ba và em sao? Anh không thể..."

Lục Từ cười lớn, nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh băng, "Ồ, cậu là cái quái gì bản thân cậu không biết?"

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng, Thẩm Hạo nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn sang Đường Ý Viễn đang chết sững tại chỗ, lời mắng đã ra đến miệng lại bị nuốt xuống.

Không biết ai đã kết nối Bluetooth, màn hình LCD hiện lên quảng cáo, chương trình gameshow đang phát bài hát chủ đề, giai điệu nhẹ nhàng vang lên khắp phòng. Khương Chiếu Miên ôm gối, đôi mắt đen láy nhìn qua bọn họ, sau đó cúi đầu, lười biếng nghịch ngón tay.

Tề Gia tháo tai nghe nhảy xuống giường, khoác vai Lục Từ, khuyên vài câu qua loa, Thẩm Hạo khom lưng xuống gầm giường lấy đôi dép lê, theo sau hai người.

Lục Từ đóng của phòng tắm lại, hai người bọn họ ra ngoài hút thuốc.

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi, cửa kính chưa được lau khô, khi khuất bóng có thể thấy được mấy vết bẩn lớn nhỏ, một vài bông tuyết dính vào sau đó lập tức tan ra, như kiểu có còn hơn không. Đường Ý Viễn chua xót đến phát khóc, y kéo rèm lại muốn rời đi.

Khương Chiếu Miên dựa vào gối ôm, bấm điện thoại, nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cười: "Anh ấy không phải anh của cậu."

Đường Ý Viễn như chó táp phải ruồi, quay lại, hai mắt đỏ hoe nhìn cậu, muốn nói nhưng lại không nói được.

Nước trong phòng vệ sinh mở ào ào, ở bên trong không nghe được người bên ngoài nói chuyện. Khương Chiếu Miên cười thành tiếng, hai mắt cong lên như mặt trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng, thanh tú, "Ok ok, dù cậu có ghét tôi thì hai người cũng đâu phải cùng một ba sinh ra."

Giang Yểu đã điều tra thân phận của Lục Từ, mười mấy năm được tóm gọn lại trong hai trang giấy, phòng sách quanh năm không khóa nên cậu trộm được, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, sớm đã thuộc lòng từ lâu rồi.

"Cậu làm sao mà..." Đường Ý Viễn lắp bắp, cắn răng, "Đm, có phải là cậu đã nói với anh tôi cái gì rồi không?"

Nghe tiếng mở cửa, Khương Chiếu Miên ngưng lại, ngón trỏ đặt lên môi, nhìn Đường Ý Viễn khẽ lắc đầu, khóe mắt còn chút ý cười.

Lục Từ đi đến tủ TV lấy bật lửa, hắn rửa mặt xong đã bình tĩnh lại, rút trong hộp ra một điếu thuốc.

Đường Ý Viễn căng thẳng hít một hơi, y đã hao tốn quá nhiều năng lượng cho mớ cảm xúc hỗn độn này, gần như mất hết lý trí. Vài phút sau, y mặc áo khoác vào mà tay vẫn còn run, đi đến chỗ Lục Từ thì ngừng lại. Loại thuốc lá kia không tốt lành gì, khói trắng dày đặc lượn lờ trông mà sặc, làm mờ đi khuôn mặt của chàng trai. Đường Ý Viễn bất đắc dĩ mở miệng, "Anh, Nếu anh có muốn về thì gọi điện cho em."

Lục Từ ngước mắt, liến nhìn y, không nói.

Cửa phòng đóng lại, loáng thoáng nghe được tiếng của Tề Gia, cứ như là quen làm người tốt, những lúc như này mà còn có thể cười nói:

"Đi rồi à... mấy chuyện vừa rồi đừng nghĩ nhiều quá, anh trai cậu ý à, trước giờ tính tình đều như vậy..."

Khương Chiếu Miên đang ngậm bàn chải đánh răng, thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, miệng toàn bọt kem, lúng búng nói: "Là anh của tôi."

Lục Từ ấn đầu cậu, đẩy người trở vào, "Nhanh lên, đừng có bắt người ta chờ."

......frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team

Trường cấp ba này chuyện dạy với học trước giờ đều rất buông thả, ngoài khối 12 phải học thêm nửa tháng, hai khối còn lại thì thi học kỳ xong là chính thức được nghỉ đông.

Buổi chiều thi xong môn cuối, học sinh quay lại lớp học la hét ầm ĩ, tụm lại với nhau, không phải là so đáp án mà hầu hết đều rủ rê nhau sau giờ học ra quán net.

Trâu Ngưng Trân ôm đến một chồng giấy đỏ chữ đen gửi cho phụ huynh, Hạng Thiến nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy, chia ra từng tổ phát xuống.

"Lát nữa mày đi xuống cấp hai tìm Trương Hán Thịnh?" Thẩm Hạo ngáp một cái, thản nhiên giả ký tên ba mình vào tờ giấy đỏ, gấp lại rồi ném vào ngăn kéo, "Ổng làm gì mà bận vậy? Còn không ở đây dạy dỗ quản lý mày."

Lục Từ nằm trên bàn chơi điện thoại, không có tinh thần, qua loa đáp: "Rảnh thì đi."

"Anh, em đi chung với anh." Khương Chiếu Miên ngậm ống hút, nhìn xuống, nhìn sữa chua chầm chậm chảy lên, ống hút trong suốt chuyển thành màu trắng sữa. Sau một hồi, sợ người không tin, nói thêm một câu: "À, Em cũng phải về thăm thầy nữa."

Thẩm Hạo bị nghiện thuốc lá, đành cắn đầu bút cho đỡ thèm: "Cậu cũng học trường cấp hai đó? Chẹp, ở đó chắc cũng là ông này bà nọ ha."

Máy điều hòa phả gió vào mặt Khương Chiếu Miên, hơi nóng làm cho cậu chóng mặt, uống hết sữa, gục mặt xuống bàn, "Không có ạ."

Cậu cả ngày chỉ bám theo Nhiêu Thanh vô mục đích, cái gì mà ông này bà nọ chứ.

Chuông tan học vang lên, lớp học bỗng chốc ồn nào, náo nhiệt. Trâu Ngưng Trân đã nói xong các vấn đề an toàn trong kì nghỉ, không dạy quá giờ như thường lệ, phất tay, cho lớp nghỉ.

Cửa trước cửa sau mở toang, học sinh ùa ra, chen chúc. Lục Từ vẫn ngồi im, dưới hộc bàn không biết ai nhét hộp kẹo mút vào, đủ vị, được xếp gọn gàng, hắn tiện tay lấy một cây, mới lột được một nửa, thoáng nhìn sang Omega bên cạnh đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, khẽ nhướng mày, đưa cây kẹo qua.

Khương Chiếu Miên ngậm kẹo vào miệng, đầu lưỡi ấn vào, hai ngón tay cầm que giấy mút ra mút vào giữa môi và răng, lờ mờ hiện ra hàm răng trắng, "Vị cam."

Phải giống với tín tức tố của người đó, cậu không vì gì mà đã tìm hiểu kỹ về nó, mím môi, tâm trạng tự nhiên sa sút. Alpha về cơ bản đều sẽ thích mùi hương của Omega, nhưng tuyến thể của cậu lại không phát triển bình thường, bẩm sinh đã khuyết tật.

Mọi người trong lớp gần như đã về hết, Lục Từ rút sạc dự phòng, tháo tai nghe, cúi đầu tìm hộp đựng. Phòng thi kiểm soát không gắt, nhưng phải nộp lại các thiết bị liên lạc, đủ để bắt được Bluetooth, hắn vừa đeo vừa ngủ bù cả nửa ngày.

Viên kẹo vỡ ra kêu rộp rộp, lăn vào bên trong không di chuyển nữa, hai má nhô lên mấy mảnh kẹo nhỏ, Khương Chiếu Miên ăn xong liền ngồi cẩn thận quan sát hắn, "Anh thích vị này sao?"

Lục Từ đứng dậy, tay cầm giấy thi, "Cũng được."

Khương Chiếu Miên mặc áo vào cùng hắn đi ra ngoài, thất vọng nói: "Em không có mùi gì cả."

"Beta cũng không có."

"Nhưng em đâu phải Beta." Khương Chiếu Miên, "Nếu là em nói thì không phải khổ tâm vậy rồi."

Để tiện cho học sinh nội trú đi lại, trước tòa nhà dạy học đã đậu sẵn mấy chiếc xe buýt sơn màu vàng, Lục Từ tra tìm đường, leo lên một chiếc mới nói: "Chẳng ích gì."

Khương Chiếu Miên ngả người áp mặt vào ghế trước, nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ, tai đỏ đến cả mang tai, nói nhỏ đến nỗi không nghe rõ, "Nhưng nó cần cho kì phát tình mà."

Lục Từ cười như không cười, liếc nhìn cậu, "Không phát tình thì không được làm?"

Đường ở Thành Giang không dễ đi lắm, thân xe lắc lư, người ngồi không nhiều, cũng không ai nói chuyện, những từ được đè giọng xuống kia cứ chạy trong đầu cậu, kinh nghiệm duy nhất của Khương Chiếu Miên là đến từ mấy tấm hình trong sách sinh lý, lần này đến cả mặt cũng đỏ bừng, do dự hồi lâu, một lời cũng không nói ra được.

Trường cấp hai tan học muộn, lúc trước xảy ra sự việc kia, bảo vệ đi tuần tra còn dữ dội hơn, trường đã hủy bỏ giấy thông hành, người ngoài không thể tự ý ra vào. Lục Từ chỉ mong có thể bớt lải nhải, đặt bài thi ở phòng bảo vệ, ký xong liền quay người đi.

...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team

Trương Hán Thịnh xuất thân từ trường nổi tiếng, chuyển đến trường trung học dạy toán hai năm, sau đó trường còn cử đi giao lưu học thuật, lý lịch và thành tích đều đẹp miễn chê, được phân công sang trường cấp hai. Năm đầu tiên ở trường trung học, Lục Từ không sáng sủa như bây giờ, về nhà ngủ lên lớp cũng ngủ, lúc thi thì chán nản ngồi một chỗ, ít nhiều cũng điền một vài chữ, hắn thông minh quen rồi, chỉ làm mấy bài khó trong toán, lý, hóa, mặc dù khoa học xã hội rất hiếm khi thành công, nhưng vẫn được Trương Hán Thịnh bồi dưỡng đến giờ.

Có quán trà sữa nổi tiếng trước cổng trường, Khương Chiếu Miên lâu rồi chưa uống, đâm ra thèm, nài nỉ kéo hắn vào chung.

Bên trong toàn những học sinh trường khác tìm đến, Omega trèo lên ghế ở quầy bar, một mình chọn tới chọn lui, chọn xong, Lục Từ tiện tay trả tiền, dựa vào quầy bar chơi điện thoại di động tiếp.

Cậu là khách quen của cửa hàng, quản lý thò mặt ra, đưa hóa đơn, tiện thể quan sát thanh niên cao gầy kia, cười nói: "Miên Miên cuối cùng cũng yêu đương rồi sao? Bạn trai đẹp trai vậy, bảo sao lâu rồi không thấy ghé."

Khương Chiếu Miên quay lại, liếc người bên cạnh một cái, thấy người kia không phản ứng gì, lắc đầu nói: "Không phải bạn trai ạ."

Bọn họ nói chuyện không to lắm, một lúc sau, một cô gái da dẻ trắng trẻo bước đến, kéo tay, nhỏ nhẹ hỏi Lục Từ xin phương thức liên lạc.

Nam sinh cầm lấy trà sữa, khựng lại, vừa tính nói lại bị ai đó lôi đi.

Lục Từ hơi cúi đầu, khó hiểu nhìn cậu. Khương Chiếu Miên phồng má, nói lớn: "Đói chết rồi, chúng ta đi ăn đi."

Cuối cùng vẫn không cho được.

...frtunamjrgarden.wordpress.com w4ttp4d@bittermelon_team

Hai người đến sau phố ẩm thực ăn tối xong, Khương Chiếu Miên nói ngốc cũng không hẳn là ngốc, nhưng học ở đây hai năm mà hầu như không biết đường nào, lẽo đẽo đi theo sau hắn, ngay cả tàu điện ngầm cũng phải đi cùng một đoạn.

Tàu sắp ngưng chạy, mấy học sinh mặc đồng phục vội vàng qua chốt an ninh, Lục Từ đến bên máy bán nước tự động mua chai nước, cau mày: "Cậu không đi?"

"Em không muốn về." Khương Chiếu Miên ực một tiếng, sớm đã tính toán trước, "Dù sao cũng được nghỉ, hơn nữa... hơn nữa trong nhà không có ai. Anh ơi, chứa em xíu đi mà, em sẽ ngoan, bảo đảm không làm phiền anh đâu."

Cậu đã lén ra ngoài tìm Lục Từ mấy lần, Giang Yểu ở nhà lớn nên không phát hiện, dần dà thành quen, lá gan của cậu lại càng lớn hơn.

Lục Từ vặn nắp chai, không biết nghĩ gì mà nhìn chằm chằm cậu, đôi môi đỏ mọng mấp máy, suy nghĩ nói: "Cậu là khờ thật hay giả ngốc vậy?"

"A?" Khương Chiếu Miên ngơ ngác, tưởng rằng hắn không muốn, vội đáp lời: "Em thật sự sẽ nghe lời mà, Anh, em mà nói dối anh em là cún con..."

Lục Từ không nói gì, mặc kệ cậu đi theo qua cổng. Đợi lúc vào trong toa tàu, hắn liếc nhìn Omega ngồi bên cạnh mình, mới từ từ mở miệng: "Cậu cũng ghê gớm phết."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv