Con sóigià độc ác trong truyện cổ tích bị giết như thế nào nhỉ? Chẳng phải bị bác thợsăn bắn chết hay sao? Con sói già mở to mắt hau háu nhìn cô bé quàng khăn đỏtruớc mặt, nhưng lại không thể nuốt được vào bụng, tức chết đi được.
Tô NhấtMinh cảm thấy mình sắp tức chết mất. Cô bé quàng khăn đỏ tươi ngon mơn mởn nhưthế ở ngay trong phòng khách nhà mình mà tên vô dụng như mình mấy tháng nay chỉbiết đứng nhìn, không làm gì được, tức quá là tức. Tất nhiên anh chẳng phải tửtế gì, đã mấy lần anh giả giả thật thật xuất chiêu nhưng lần nào cũng thất bạiê chề. Vị bác sĩ nhân dân cứ kiên quyết nói đầu óc anh có vấn đề, cần phải đượcquan sát kỹ lưỡng, thế là ngồi yên lặng ở sô pha phòng khách chờ đợi.
Tô NhấtMinh đành một mình trèo lên giường, trở qua trở lại như chiếc bánh rán. Anhkhông ngủ được bởi vì anh không thể hờ hững với vẻ đẹp ngay trướcmặt. Anh không phải là loại đàn ông chay tịnh. Thật ra sống đến từng tuổi nàyanh chưa gặp một người đàn ông chay tịnh nào. Bản tính của đàn ông là hiếu sắc,chỉ khác biệt ở chỗ năng lực kiềm chế cao hay thấp mà thôi. Còn Tô Nhất Minhkhông thể chay tịnh mà còn là người đàn ông không biết tự kiềm chế mình. Anhbiết rất rõ điểm yếu của mình nên trước nay chưa từng đến những nơi vui vẻ, vìsợ không cẩn thận rơi xuống nước, chỉ rước thiệt vào thân.
Nhưngtình hình hiện thời làm anh vô cùng khổ tâm, chỉ cần nghĩ đến của ngon đang ởphòng khách là anh ngủ không được. Anh nằm trên giường đếm nhân dân tệ, đếm đôla mỹ, đếm thành tỷ phú rồi cũngkhông tài nào chợp mắt được. Nhưng đó không phải là thửthách gay go nhất, khó khăn lắm anh mới thiếp đi được vài lần, mà lần nào côbác sĩ nhân dân cũng chạy lại quan sát anh, giở trò lưu manh với anh,khiến anh rạo rực khác thường.
TrìnhVũ Phi lật lông mi anh lên, vỗ vỗ má anh, sờ soạng khắp người anh, còn hỏi dồnđập một lô một lốc những câu hỏi ngốc nghếch, trẻ con “Anh là ai? Tôi là ai?Chúng ta đang ở đâu?” Tô Nhất Minh muốn hét thật to trả lời cô “Tôi là chó sói.Cô là cô bé quàng khăn đỏ. Hiện giờ tôi muốn ăn thịt cô.” Nhưng anh cố nhịn, dù gì thìmình cũng là người văn minh, con gái người ta không đồng ý mà giở trò lưu manhlà hành động mất nhân cách.
TrìnhVũ Phi còn nắn nắn bóp bóp gan bàn chân anh, cuối cùng thì nói ‘âmtính’. Tô Nhất Minh lần đầu phát hiện ra gan bàn chân mình là nơi nhạy cảm, hơnnữa hai chữ đó kích thích anh. Cứ làm cho người ta tưởng tượng tận đâu đâu!
Lăn lộncả đêm gần sáng, Tô Nhất Minh lại một lần nữa bị Trình Vũ Phi phá bĩnh khi vừathiu thiu được một lúc khiến anh như muốn nổ tung. Anh chợt vùng dậy, ôm lấycô, nhắm thẳng môi cô, đặt một nụ hôn trênđó.
Lần nàythì chính xác, anh hôn đôi môi mềm mại ấm áp của bác sĩ Trình, dùng lưỡi khiêukhích từ từ tách hai bờ môi của cô ra rồi chìm trong cảm giác sung sướng đếnrun rẩy đó. Nhưng Trình Vũ Phi được một phen hết hồn, cô nín thở, cố sức vùngvẫy, đẩy Tô Nhất Minh ra. Tô Nhất Minh trong phút chốc hồi tỉnh lại, không dámđối diện tội lỗi lớn tày đình mà mình vừa phạm phải, việc đó hầu như là bảnnăng, anh bèn lăn sang đầu bên kia, vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ say.
TrìnhVũ Phi nhảy xuống giường, nhìn thấy Tô Nhất Minh đang chìm sâu vào giấc ngủ mà chẳnghiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, gọi thế nào anh cũng không tỉnh. Mãi đến khigiọng cô khàn đi, chuẩn bị gọi 120 thì Tô Nhất Minh mới giả vờ tỉnh lại, ra vẻngơ ngác, giọng còn ngái ngủ “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh...vừarồi...mới làm gì thế?” Trình Vũ Phi thật sự cảm thấy không chắc chắn, chẳng lẽmình hành nghề y chưa đủ lâu ư? Triệu chứng bênh vừa rồi của Tô Nhất Minh mìnhchưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Vừarồi ư? Tôi ngủ đấy thôi!” Tô Nhất Minh cố làm ra vẻ ngây thơ.
“...”
“Tôi đãlàm gì ah? Ồ nhớ ra rồi, tôi có bệnh mộng du...khi mộng du thường có những hànhđộng kỳ quái, làm những việc bình thượng không dám làm. Tôi vừa nãy, có phải đãlàm việc gì rồi không?” Nhìn Trình Vũ Phi khốn khổ, Tô Nhất Minh cũng khôngnhẫn tâm giả vờ nữa. Nhưng người trong chốn giang hồ nhiều lúccũng không theo ý mình được mà!
“...”
Tô NhấtMinh tiếp tục xảo biện một cách vô cùng thành khẩn “Nhưng những việc tôi làmtrong lúc mộng du thường xuất phát từ những khát vọng sâu kín trong lòng, bácsĩ Trình, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy? Tôi cũng muốn lắng nghe sự gào thét tậnsâu trong đáy tâm hồn mình…”
“…”
Tô NhấtMinh nhìn Trình Vũ Phi sầm mặt đi ra khỏi nhà, lòng vui như mở hội, xem ra bácsĩ nhà ta đang rối tung lên, mà không rối tung sao được khi chuyên môn của côđang bị chạm tự ái nặng nề.
Tiếcrằng Trình Vũ Phi lại là một bác sĩ rất siêng năng lại chịu học hỏi, khi gặpphải khúc mắc trong nghề nghiệp cô sẽ tự tìm hiểu đến cùng, lập tức cầu việnbác sĩ chuyên môn. Nhìn đồng hồ, cô vội gọi điện cho bác sĩ khoa ngoại não MụcThuần. Khi chia tay với Mục Thuần, cô đã xoá số điện thoại của anh trong máy.Nhưng chuỗi những con số đó dường như đã ăn sâu vào trong não cô, chẳng cầnnghĩ lâu cũng nhớ ra. Sau này cô không gọi cho Mục Thuần lần nào nữa, nhưng bácsĩ khoa ngoại cô quen lại không nhiều, sự việc hiện tại lại gấp gáp.
Điệnthoại chỉ reng một tiếng là đã nghe thấygiọng nói ôn hoà ấm áp của Mục Thuần ở đầu dây bên kia, cứ như anh đang chờ côgọi đến. “Phi Phi, có chuyện gì vậy?”
TrìnhVũ Phi ấp a ấp úng thuật lại triệu chứng của Tô Nhất Minh “Chỉ là mộng du đơnthuần ư? Hay có liên quan đến việc người đó bị thương ở đầu?”
Mục Thuầnở đầu dây bên kia trầm ngâm “Là đàn ông hay phụ nữ?”
“Đànông!” Lẽ nào có liên quan đến giới tính?
“Bâygiờ là sáu giờ sáng, Phi Phi, em đang ở cùng với một người đàn ông?”
“…”
“Hànhđộng kỳ quặc? Phi Phi rốt cuộc là anh ta có hành động kỳ quặc gì?”
“…”
“PhiPhi, em cũng là bác sĩ, em đã gặp trường hợp bệnh nào như thế chưa? Có thểnào như thế không? Anh ta cơ bản là không có bệnh gì hết. Chỉ là giả vờ thôi.Anh ta cơ bản muốn làm một việc mà không cần phải chịu trách nhiệm”.
TrìnhVũ Phi cảm thấy không chỉ nhân cách của TôNhất Minh mà kinh nghiệm chuyên môn của cô cũng bị sỉ nhục “Khôngthể nào, chắc chắn là có vấn đề.Tôi sẽ lập tức đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm ra nguyênnhân.”
MụcThuần cũng chẳng buồn đôi co, thực ra anh cũng ít đôi co với ai “Em đưaanh ta đến đi, anh khám là biết ngay”
TrìnhVũ Phi đang muốn nói gì đó nhưng bỗng nghe trong điện thoại có tiếng nói nũngnịu của phụ nữ “Mục Thuần...anh lại đây đi...mới sáng sớm anh đãnói chuyệnvới ai thế? Lại là cô bồ cũ của anh à?”
Là côvợ bé bỏng của Mục Thuần. Máu nóng của Trình Vũ Phi dồn lên, tim thắt lại, côlập tức tắt điện thoại, để tay lênngực trái đập thình thịch trấn an, giống như ăn trộm vừa bị bắt quả tang. Cô bồcũ…Trình Vũ Phi bị lời nói vô lễ ấy làm cho uất nghẹn, cô miễn cưỡng đè nénphẫn nộ trong lòng nhưng lại không dằn lòng xông thẳng vào nhà Tô Nhất Minh.
“Dậyđi, dậy sớm một chút tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.” Trình Vũ Phi dằn lòngnhỏ nhẹ.
Tô NhấtMinh vừa chợp mắt được một chút đã bị gọi dậy, làu bàu một tiếng rồi lại chui vàotrong chăn “Tôi không có bệnh”. Chưa chui hết vào trong chăn bản thân anh cảmthấy lành lạnh, nguyên tấm chăn đã bị vứt sang một bên. Anh kinh ngạc trợn mắt,trong đôi mắt tưởng chừng bình thản của Trình Vũ Phi ẩn chứa hai luồng điện màuđen, tựa như những cơn sóng ngầm tiềm ẩn trong mặt biển êm ả.
Bão tốkéo đến rồi! Tô Nhất Minh vội nhảy xuống giường, hấp tấp mặc quần áo, liếc nhìnTrình Vũ Phi đang kìm nén cơn giận dữ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Nhưng anh là một người đàn ông biết thời thế, anh biết không thể cắt râu hùmlúc này, chỉ có thể thuận theo mà làm thôi. Anh ngoan ngoãn ăn bữa sáng mà bácTrình dọn sẵn, tìm cách câu giờ nhưng cuối cùng cũng không thể thi gan trước sựcố chấp của cô, đành đi theo cô xuống lầu.
Để bàytỏ sự kháng cự không lời và tâm trạng nặng nề của mình, anh cố tình mặc mộtchiếc áo đen rộng. Lúc lái xe anh lại tìm cách chạy lòng vòng, tìm đủ mọi cáchđể giải tỏa gương mặt biểu hiện vôcùng trầm trọng lạnh lùng của bác sĩ Trình nhưng đều vô ích. Cứ như thế, TôNhất Minh lái xe đưa bác sĩ Trình đến bệnh viện J, dừng ở cửa khoa cấp cứu.
Haingười xuống xe. Tháng Chạp rét buốt, bầu trời u ám, từng đợt gió lạnh thốc vàomặt. Nghĩ đến những chiếc máy xét nghiệm lành lạnh trong bệnh viện, toàn thânanh cứ run lẩy bẩy, chân cứng đờ. Suy nghĩ đắn đo rất lâu cuối cùng anh thẳngthắn nói với Trình Vũ Phi “Bác sĩ Trình, tôi không phải kiểm tra đâu, thật ralúc sáng tôi không mộng du, tôi rất tỉnh táo. Chỉ làtôi nhất thời không kiềm chế được mình, đó là phản ứng hết sức bình thường củamột người đàn ông trước sự khiêu khích của mộtngười con gái mình thích.”
“Khiêukhích? Tôi khiêu khích anh?”
“Cômuốn lấp liếm sao? Cô vừa nãy nóiâm…còn nói tính...”
“Là âmtính. Dấu Babinski âm tính, chứng tỏ não không có bất kỳ tổn thương nào.” TrìnhVũ Phi không kìm được trợn mắt nhìn. Đúng là nhìn hoa bằng con mắt không khôngthì tứ đại giai không, nhìn hoa bằng con mắt sắc tục thì nhục dục trào dâng. Đủthấy người này xấu xa đến mức độ nào!
“Nhưng…nhưngcô cứ giở trò lưu manh sờ soạng khắp người tôi. Cô là bác sĩ, đáng ra cô nênbiết trên người đàn ông có những điểm không được phép sờ bậy bạ chứ.”
“Đó làtôi kiểm tra anh thôi. Sao lại là giở trò lưu manh?”
“Giởtrò lưu manh là kiểm tra ư? Vậy …tôi cũng muốn kiểm tra côđấy”
“Nhưngtôi dùng tay!”
“Ấy …tôi thì dùng miệng. Bác sĩ các người cũng dùng miệng đúng không?”
“Khônghề có chuyện đó!”
“Cómà…Trong câu chuyện Việt Vương Câu Tiễn đó..”
“Nằmgai nếm mật?”
“Ấy..không phải nếm mật. Phù Sai bị bệnh, Câu Tiễn đã nếm phân ông ta...Đủ thấy bácsĩ nếm phân là cần thiết, đây cũng có thể tính là kiểm tra đúng không?”
“....Nóixằng! Ở đâu có bác sĩ nếm phân chứ?”
“Tôi…tôikhông quan tâm. Tôi thích cô…” Tô Nhất Minh ra chiêu quyết định nở nụ cười cầutài, không đợi Trình Vũ Phi kịp phản ứng đã cúi người xuống, đặt một nụ hôn dịudàng lên môi cô. Vì là nơi công cộng nên nụ hôn chỉ phớt qua, nhưng vẫn khiếncho Trình Vũ Phi chấn động. Cô đứng ngây ra để cho Tô Nhất Minh giở trò lưumanh, không kịp có phản ứng nào.
Mộtchiếc Volkwagen Fox tiến gần đến chỗ hai người đang đứng, Tô Nhất Minh liếc cáirồi nở nụ cười rạng rỡ “Thật đấy...anh không ngại nếm phân đâu. Ừm…xe anh chắnlối đi rồi, làm người ta không có đường chạy kìa. Để anh dịch xe sang một bên.Tối nay em muốn ăn gì, anh mua, đợi em về nhà nấu....”
Mãi chođến khi xe của Tô Nhất Minh mất hút khỏi tầm mắt, Trình Vũ Phi mới hoàn hồn trởlại, cái tên lưu manh ấy dám gọi mình là phân, cuối cùng cô cũng rũ bỏ hìnhtượng nghiêm túc của mình, ngoác miệng mắng “Anh mới là một đống phân to!Đúnglà đồ phân chó!”
Khôngkhí chung quanh có chút kỳ lạ. Trình Vũ Phi quay đầu lại thấy y tá Giang TiểuTây, một người đồng nghiệp tốt của cô đang nhìn cô tươi cười “Bác sĩ Trình,đống phân chó đó là ai thế? Điển trai quá đi thôi!”
TrìnhVũ Phi hít một hơi thật sâu “Tiểu Tây, cô trực ca nào vậy?”
“Trựcđêm, thưa bác sĩ Trình!”
“Vậysao cô lại tự tiện trốn việc thế? Được rồi, việc này tôi sẽ không mách với y tátrưởng, cô cũng đừng nói ra những gì đã nhìn thấy.”
“Emkhông trốn việc. Hơn 8 giờ rồi, em hết giờ làm rồi. Bác sĩ Trình…chị đến trễđó, vì đống phân chó đó ư?”
Chếtrôi! Trễ rồi! Trình Vũ Phi than thầm bước đến phòng cấp cứu. Vừa mới bước vàophòng khám nhỏ hẹp của khoa cấp cứu đã thấy nhiều người đứng lố nhố ở đó đều lànhững đồng nghiệp cùng cô phấn đấu, ai cũng cười đầy ngụ ý. Giấy không gói đượclửa, xem ra cảnh tượng sáng nay sẽ lan truyền trong bệnh viện vơi tốc độ chóngmặt đây...