Có lẽ là trong ngày thường được chú Lâm chăm sóc quá tốt, hoặc là triệu chứng dị ứng của Niếp Thù còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cho dù từ lúc vừa mới bắt đầu đã nói rõ tình hình của Niếp Thu với bệnh viện, bệnh viện cũng tỏ vẻ trình độ biết trung y của họ xuất sắc, nhưng Niếp Thù vẫn xuất hiện tinh trạng kháng thuốc.
Tình hình bệnh càng nặng hơn, Tiễn Bội Bội bắt đầu luống cuống tay chân, nhìn bộ dạng anh khổ sở mà tim mình khó chịu như bị kim đâm; Tiểu Lâm cũng không biết nguyên nhân Niếp Thù khác thường như vậy, mặc dù hôm đó cũng đã nghe được chút ít, lại chỉ cho rằng đó là mâu thuẫn trong nhà mà thôi. Ở đó là dạng gia đình ở trong thôn trấn, mâu thuẫn trong nhà cũng không tính là chuyện gì quá kỳ quái. Anh ấy nghe qua không ít, thậm chí gặp qua không ít, cũng vì vậy mà không quan tâm đến.
Chỉ là bộ dạng Niếp Thù như bây giờ, thời gian trôi qua, công chuyện chất đống, chú Lâm giận dữ, Lôi Trạm Hạo quan tâm...... Đều trở thành căn nguyên làm cho anh ấy khổ não, mà cực kỳ khổ não là triệu chứng dị ứng của Niếp Thù vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.
Hiển nhiên phía bệnh viện cũng sợ hãi, không phải chỉ nói dị ứng thuốc tây thôi sao, thế nào đến thuốc đông y cũng dị ứng là sao. Chuyện như vậy truyền đi sẽ tổn hại đến danh dự, rất nhanh bệnh viện đã sắp xếp chuyên gia chẩn đoán, toàn lực cứu trị.
Chuyên gia và chú Lâm tiến hành thảo luận, có lẽ là chú Lâm tài trí hơn người, rốt cuộc triệu chứng dị ứng của Niếp Thù chuyển biến tốt. Chỉ có triệu chứng phát sốt lúc tốt lúc xấu, cứ như vậy mà kéo chừng mấy ngày, cuối cùng khi đến thời điểm Tiễn Bội Bội tựu trường, Niếp Thù mới cưỡng chế yêu cầu ba người trở về thành phố T.
Nhưng không nghĩ trong nhà đã lật tung trời.
Lại nói ngày đó sau khi Tiễn Bội Bội ra khỏi nhà, mãi cho đến giờ cơm tối mới có tin nhắn gửi tới điện thoại của ba Tiễn, nói cho ông biết rằng mấy ngày con gái muốn cùng đi thành phố A với Trương Đan Ny, phải qua mấy ngày mới có thể trở lại, sợ Mẹ Tiễn quấy rầy, nên tắt điện thoại.
Vì vậy bởi vì bệnh tình của Niếp Thù mà quên mở điện thoại.
Cho nên khi cô trở về nhà vào buổi tối ngày mười bốn tháng giêng, khi đẩy cửa nhà ra, mặc dù đã làm xong chuẩn bị tâm tư nghênh đón chiến tranh, Tiễn Bội Bội vẫn bị tình huống trong nhà dọa sợ.
Lúc cô về nhà đã hơn mười một giờ khuya, vốn cho rằng ba Tiễn mẹ Tiễn đã ngủ, nhưng không nghĩ trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng, giống như là biết tối nay cô sẽ trở về.
Nghe được tiếng khóa cửa, ba Tiễn mẹ Tiễn lập tức nhảy lên. Khắp nơi trong nhà rất lộn xộn, tuy nhiên không đến mức không thể đón người, nhưng so với ngày thường chỉnh tề thì quá tương phản nhau. Cô có chút lo lắng, nhất là khi thấy mắt ba Tiễn mẹ Tiễn đều đầy tơ máu......
“Ba mẹ, vẫn chưa......”
“Bốp!” Tiếng bạt tai lanh lảnh rơi vào trên gò má, đau rát.
Thời gian giống như dừng lại ở giờ khắc này. Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy trong lòng đau như dao cắt, cũng không phải bởi vì hành động của mẹ Tiễn, mà là vì mình ích kỷ.
Tiễn Bội Bội cho rằng mẹ Tiễn có rất nhiều lời muốn nói, giống như tất cả trước đây, thậm chí cô đã nghĩ xong, lần này mặc kệ bà nói gì, mình cũng không phản kháng.
Vậy mà trên thực tế, mẹ Tiễn chỉ nói một câu: “Tôi quá thất vọng với cô!” Đến ba Tiễn cũng xoay người trở về phòng. Những lời này, không phải lần đầu tiên Tiễn Bội Bội nghe nói, nhưng là lần đầu tiên làm cô cảm thấy đau như vậy, khó chịu như vậy.
Có lẽ là bởi vì bản thân không như ý, ba Tiễn mẹ Tiễn kỳ vọng rất nhiều vào các phương diện khác trong cuộc sống kể cả học tập của Tiễn Bội Bội. Có lẽ cũng là bởi vì mong đợi quá cao, cho nên cho dù cô tương đối thành thục hơn những đứa bé khác, cũng hiểu chuyện, nhưng vẫn thỉnh thoảng phải đối mặt với oán trách chỉ tiếc rèn sắt không thành của mẹ Tiễn.
Khi còn bé gần đến kỳ thi, mẹ Tiễn sẽ nỉ non trong giấc mơ: “Có phải chỉ số thông minh của con thấp hơn người khác không hả.....” Người nói như gió nhẹ nước chảy, nhưng người nghe lại chỉ cảm thấy da đầu căng lên. Không có gì có thể so sánh được đả kích của ba mẹ với một đứa bé.
Cho nên cô cố gắng để mình trở nên ưu tú, ưu tú hơn, lại vẫn không đạt tới yêu cầu của bà, mỗi lần không đạt tới kỳ vọng trong lòng bọn họ, cũng sẽ thấy vẻ mặt thất vọng than thở của người nọ: “Mẹ thất vọng với con quá......”, “Con thật sự làm mẹ thất vọng.”, “Có phải thể lực của con kém người khác không hả......”
Bà không biết chính những lời nói của mình mà từng làm cho cô buồn bực khóc không biết bao nhiều lần không, thậm chí có lúc nghĩ, tại sao mẹ lại như vậy; tại sao cho tới bây giờ mà bà không thấy mình cố gắng thế nào......
Tiễn Bội Bội kinh ngạc đứng ở phòng khách, cảm thấy trái tim đau đớn. Loại cảm giác này giống như bạn mặc trang phục lỗng lậy tham dự bữa tiệc, mà người khác đều chỉ mặc quần áo thoải mái, làm cho người ta xấu hổ muốn chết.
Rõ ràng ngồi xe cả ngày, cô lại tuyệt không muốn ngủ. Chỉ tiếp tục đứng ở phòng khách, nhìn lên cửa phòng khóa chặt trước mặt sững sờ...... Suy nghĩ của cô lại tiến vào một ngõ cụt, cũng không thể ra ngoài được nữa.
Đến ba Tiễn cũng không an ủi mình, trước kia mặc kệ cô làm sai điều gì, ba Tiễn đều đứng ở phía bên cô. Hiện tại, có lẽ cũng quá thất vọng với cô rồi!
Tiễn Bội Bội một đêm không ngủ, ở trong phòng khách đứng hơn nửa đêm, cứ như vậy mà kinh ngạc nhìn đứng, không nhúc nhích, cho đến toàn thân lạnh lẽo, cô mới kéo một thân mệt mỏi trở về phòng.
Đến buổi sáng khi ba Tiễn mẹ Tiễn rời giường, cô đã thu dọn xong tất cả mọi thứ. Một ngày kia vừa đúng lúc tết Nguyên Tiêu, là ngày trường học báo danh, mặc dù nói là ngày báo danh, thật ra thì đại đa số mọi người đều đợi đến mười sáu mới trở lại trường. Trong ngày thường, Tiễn Bội Bội đều muốn ở trong nhà ầm ĩ ăn tết Nguyên Tiêu mới đi.
Năm nay lại đột nhiên không tiếp tục chờ được nữa, cũng không biết đối mặt với hai người thế nào.
Nói với ba Tiễn rằng con đi về trường đây rồi cô lập tức đi ra khỏi cửa.
Học kỳ sau đại học năm ba, rất nhiều quy tắc cũng đã thay đổi.
Chương trình học ở trường trên cơ bản đã xong, sau khi trở lại trường Tiễn Bội Bội chỉ thi một môn thực tế, trường học cũng đã sắp xếp các học phần rất nhiều.
Sau đó là đến thời gian thi lấy chứng chỉ và tìm công việc. Tiễn Bội Bội ít về nhà hơn, cũng không gọi điện thoại về nhà, mẹ Tiễn cũng không càu nhàu chuyện của cô, thậm chí không để ý tới cô và Niếp Thù lui tới nữa...... Giống như là không có người con gái này.
Trước kia luôn cảm giác ba mẹ không để ý tới mình là bình thường, mà bây giờ vật đổi sao dời lại đột nhiên có chút không thích ứng được. Lúc bắt bầu Tiễn Bội Bội cảm thấy uất ức, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Bệnh của Niếp Thù cũng đã tốt lên rồi. Một ngày nào đó, đột nhiên tâm tình của anh thật nói đến chuyện lúc bé với cô, thậm chí câu chuyện không thể chịu nổi kia, anh cũng nói. Thoải mải như thế, Tiễn Bội Bội nghĩ, anh đã thật sự buông xuống rồi.
Gần đây tâm tình Niếp Thù rất tốt, mặc dù công việc vẫn bận rộn như thường ngày, nhưng đại đa số thời gian anh đều đợi ở trong căn hộ. Còn Tiễn Bội Bội thường hay chạy tới căn hộ của Niếp Thù, bây giờ thì ngược lại chẳng tích cực lắm.
Hiện tại gần như đến chủ nhật cô mới sẽ tới căn hộ Niếp Thù, đi qua nhưng vẫn bận rộn như thường, luôn mang theo người nguyên bộ sách lớn, có lúc hai người ngồi ở trong phòng khách nhưng không nói gì, hay các việc có liên quan.
Niếp Thù mơ hồ cảm thấy Tiễn Bội Bội đã thay đổi chỗ nào đó, quá mức hăm hở tiến lên làm cô như thành người máy, mặc dù anh đau lòng, cũng muốn thầm khuyên cô, nhưng không làm gì được.
Không có ai có thể hiểu rõ cô gái trước mắt hơn anh cả. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng rất nhiều suy nghĩ lại thành thục lại càng thêm quật cường hơn cả người đàn ông hơn ba mươi tuổi như anh đây.
Một khi chuyện cô đã kiên quyết, có mười con trâu cũng không kéo lại được.
Giống như lúc trước, cô cố chấp theo đuổi anh, không đạt mục đích thề không dừng tay. Niếp Thù cười khổ.
Lại nói, Tiễn Bội Bội đã tìm được một chức vụ thực tập biên tập ở nhà xuất bản, mỗi sáng sớm tám giờ đi làm, đến xế chiều năm giờ tan việc. Buổi tối trở lại ký túc xá liên tiếp tục làm việc, phiên dịch, viết bản thảo hoặc gia sư, thường làm việc đến rạng sáng, đám Cố Yên cũng bắt đầu cảm thấy cô điên rôfi. Chỉ cần là có thể kiếm tiền cô đều nhận, cô muốn dùng thời gian ngắn nhất để mình độc lập, mặc kệ là trên tiền bạc hay trên sinh hoạt.
Tiền lương thực tập chừng hai ngàn, mỗi tháng cô lại có thể kiếm được năm sáu ngàn, nhiều hơn nữa gần như là tiền kiếm được vào buổi tối. Cô rút ra một ngàn làm phí sinh hoạt, còn lại toàn bộ đều gửi về nhà. Mặc dù ba Tiễn nói cô cứ giữ lại tiền cho mình nhưng cô lại vẫn cố chấp gửi về theo tháng.
Tiễn Bội Bội không biết mình vội vàng muốn đi vào xã hội như vậy là đúng hay không, cô cũng không xác định hành động bây giờ của mình là muốn chứng minh cái gì hay phân cao thấp với chính mình. Tóm lại, cô chỉ không muốn để mình dừng lại, dừng lại một cái sẽ không nhịn được từng nhớ tới lời mẹ Tiễn đã nói: “Tôi quá thất vọng với cô rồi!”
Ha ha, mình hèn mọn như vậy, sao mà bi ai!
Rất nhanh Tiễn Bội Bội ốm đi, chỉ ba bốn tháng mà sút mất hai mươi cân (ở Việt Nam là 10 cân nhé), vốn cô đã không phải là cô gái mập mạp gì, hiện tại gầy đi thì bắt đầu có vẻ suy nhược. Niếp Thù đã tiêu hao hết biện pháp muốn nuôi cho mập mặc dù mỗi ngày đều do Tiểu Lâm tự thân tự lực thực hành, nhưng vẫn không thấy có hiệu quả.
Tâm bệnh vẫn cần tâm dược.
Đến tháng Tư là sinh nhật hai mốt của Tiễn Bội Bội thì ba Tiễn tới trường học một chuyến, nói vì chúc mừng sinh nhật cô. Khi nhìn thấy Tiễn Bội Bội lại bị dọa sợ, rốt cuộc là con gái của mình, ba Tiễn biết quật cường và kiêu ngạo của cô, chỉ là...... trong nháy mắt vành mắt ông đỏ ửng: “Tội tình gì đây con ơi?”
Tội tình gì? Tiễn Bội Bội không biết, cô chỉ muốn chứng minh chút gì đó.
Không tiếp tục đề tài nữa, Tiễn Bội Bội nói sang chuyện khác: “Ba, chúng ta đi ra bên ngoài trường học ăn đi, con biết ở gần trường học có cửa hàng ăn ngon.”
Hai người đi ra khỏi trường, chần chờ một lát sau, ba Tiễn mới nói: “Cũng gọi Niếp Thù tới cùng ăn!”
Tiễn Bội Bội lập tức cảnh giác, ba Tiễn cười khổ nói: “Con đừng khẩn trương, ba không phản đối các con, chỉ là muốn gặp nó một chút mà thôi.”
Lúc này Tiễn Bội Bội mới tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Niếp Thù. Vốn Niếp Thù định mời cô đi ăn trưa để chúc mừng, sau lại bởi vì biết ba Tiễn muốn tới, nên tạm thời đổi thời gian xuống buổi tối, bây giờ nghe Tiễn Bội Bội nói ba Tiễn yêu cầu, mặc dù có chút do dự nhưng vẫn phải tới.
Ba người ngồi cùng một bàn, không khí có chút quỷ dị. Cho đến khi thức ăn đi lên, mới tốt hơn chút.
Ba Tiễn móc ra một cái hột nhỏ từ trong túi, đưa cho cô nói: “Đây là quà sinh nhật mẹ con tặng cho con, mặc dù bình thường bà ấy có nghiêm khắc với con đôi chút, nhưng bà ấy thật sự quan tâm con. Chỉ là có thời điểm bà ấy không biết nói thế nào cho tốt mà thôi.”
Thôi bỏ đi! Tiễn Bội Bội gật đầu nhận lấy, lạnh nhạt nói cám ơn, rồi lại tiếp tục dùng bữa trưa.