Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em

Chương 47: Dần mở lòng



Anh cố giải thích nhưng cô vẫn kéo tay LeO rời đi thì đột nhiên anh ngã khuỵ xuống đất khiến cô lo lắng quay lại.

"Ba ơi! Ba làm sao thế."_LeO lo lắng chạy đến bên cạnh anh

"Sao thế? Lại khó chịu đúng không? LeO con trong chừng ba để mẹ gọi cấp cứu."_cô lo lắng bệnh tim của anh tái phát vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu nhưng bị lời nói của LeO làm gián đoạn.

Mẹ ơi! Có cần hô hấp nhân tạo không ạ?"

Lúc này anh đã ra dấu cho LeO thế là cả hai cùng phối hợp để cô quan tâm anh nhiều hơn.

"Mẹ đâu có biết hô hấp nhân tạo."

"Con cũng không biết mẹ nhanh nghĩ cách đi."

"Hô hấp..hô hấp"

Cô ấp úng nói nhưng rồi chợt nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh và LeO có vẻ không đúng nên cô mới phát hiện ra cả hai đang phối hợp để lừa cô.

"Ồ!! Hô hấp nhân tạo đúng không?"_cô cũng bắt đầu hùa theo cả hai.

Nói rồi cô bước đến bên cạnh anh thực hiện các thao tác của hô hấp nhân tạo hưng lại không làm bước cuối cùng. Cô bóp mũi anh 30s rồi đến 1p vẫn chưa chạm môi anh. Anh cố gắng chịu đựng thêm đến 2p kết quả vẫn vậy mà còn khiến anh ho một tiếng lớn vì ngạy thở.

"Khự...khự."_anh bật ngồi dậy



"Xem ra hô hấp nhân tạo cũng hữu dụng thật"_vừa nói cô vừa đứng dậy. Thấy đã bị phát hiện anh vội đứng dậy theo.

"Chắc là anh bị hạ đường huyết rồi. Cả ngày anh chưa ăn gì đấy."_anh làm vẻ mặt nũng nịu với cô, nhìn anh bây giờ chẳng khác gì với LeO.

"Anh mà thấy choáng thì cứ nằm ở đây đi. LeO chúng ta đi thôi."_vừa nói cô vừa kéo LeO lên nhà.

"Ba oi, ba ơi"_LeO vừa bị kéo đi vừa với người lại gọi anh.

"Em không đỡ anh lên nhà sao. Em đi thật à."_anh làm nũng nhưng vô vẫn lạnh lùng bước đi

Sau khi cô bước vào thang máy anh thở dài ngao ngán.

"Không phải chứ, con bé Vũ Uyên này chỉ cho mình cái chiêu vớ vẩn gì đây. Không được mình không thể ở yên chờ chết như vậy được."_nói rồi anh cũng vội vã lên nhà cô

"Khả Hân, Khả Hân"_vừa nói anh vừa bấm mật khẩu vào nhà nhưng thất bại vì cô đã đổi mật khẩu.

"Đổi cả mật mã rồi."_anh bị bất ngờ

"LeO...LeO...LeO"_vừa gọi tên LeO anh vừa gõ cửa

Cánh cửa cũng được mở ra mà người mở cửa cho anh là LeO. Anh vui mừng định bước vào nhà thì bị LeO chắn cửa lại không cho anh vào.

"Mẹ nói nhà bọn con không chào đón người nói dối."_LeO vố tình nói lớn tiếng để cô nghe được

"Rốt cuộc con đang giúp ai?"_anh nói bằng giọng thỏ thẻ

"Tất nhiên là con đang giúp ba rồi. Nhưng mẹ nói con mà cho ba vào là mẹ sẽ cho con đi với ba luôn."_ LeO cũng nhỏ giọng nói với anh.

Lúc này anh thấy tình hình không được suông sẻ nên có chút buồn bã thì LeO đã đưa ra trước mặt anh vài viên socola.

"Mẹ cho ba đấy."

Nói rồi LeO vội đóng cửa để lại anh ở ngoài. Còn anh khi nhận được socola từ tay LeO thì lại vui như một đứa trẻ.



"Còn nói là không lo cho mình. Socola tượng trưng cho tình yêu mà."_vừa nói anh vừa mỉm cười nhìn những viên socola mà cô cho anh.

Sáng hôm sau anh định đưa cô đi làm thì phát hiện cô đã đi từ sớm nên vừa đến resort anh đã đến phòng của cô chất vấn.

"Sao không đợi anh đưa em đi làm."

"Thưa sếp tôi không có nhu cầu được anh đưa đi làm. Chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi nên anh cũng nên giữ chừng mực đi nhé."_cô lạnh lùng nói.

"Ai là cấp trên của em chứ."

"Vậy anh đến phòng tôi làm gì?"

"Thì đến gặp em."

"Anh đang làm việc mà tôi không thích đấy."_cô nghiêm giọng

"Vậy em nói xem em thích gì?"

"Nếu hỏi tôi thích gì thì tôi khá thích được làm việc trong yên lặng, không bị ai quấy rầy. Vậy nên anh đừng tuỳ tiện vào văn phòng của tôi khi chưa được tôi cho phép không?"

"Vậy ý em là anh có thể tuỳ tiện tới nhà em?"

"Càng không được."

"Vậy nếu anh muốn đón LeO thì phải làm sao?"

"Thì anh báo trước với tôi. Sau đó tôi sẽ đưa LeO đến chỗ của anh."

"Đâu cần phải thế."

"Cần chứ. Hơn nữa tôi thấy còn hết sức cần thiết. Tôi sợ anh lại có hành động vừa phi thực tế vừa siêu ấu trĩ như anh đã từng làm."

"Được rồi, được rồi. Anh nghe em. Trưa nay cùng đi ăn cơm với anh được không?"

"Tôi đang làm việc."

"Thì anh đợi em làm việc xong."

"Sau khi tan làm tôi không thích đi xã giao với cấp trên."_miệng nói nhưng tay vô vẫn làm việc

"Được rồi. Anh không tin không hẹn được em lần nào."_nói xong anh định rời đi thì nghe giọng cô gọi anh vội quay đầu

"Đợi đã."

"Em thay đổi ý kiến rồi đúng không?"_vừa nói anh vừa cười như một đứa trẻ.

"Về việc điều động nhân sự lần này tôi muốn đưa Tiểu My ra chi nhánh ở Đà Nẵng làm việc, anh thấy có được không?"

"Chỉ có vậy thôi sao?"_giọng anh khá hụt hẫn

"Đúng rồi. Chỉ có vậy thôi."

"Được rồi. Anh biết rồi."_anh buồn bã quay người rời đi về phòng.

Cô nhìn thấy dáng người buồn bã lê thê rời khỏi phòng làm việc của cô bất giác cô bật cười

"Ấu trĩ"_cô nhỏ giọng nhưng lai mỉm cười

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv