Phương Ý Xuyên thích cậu.
Chủ ngữ, động từ, tân ngữ đều rõ ràng, nhưng Tân Uyển không hiểu được những từ này, trong khoảng thời gian chậm chạp đi từ bên cửa sổ về phòng học, cậu muốn tìm kiếm dấu vết trong khoảng hơn một trăm ngày hai người quen biết nhau, nhưng thất bại. Được thích là một chuyện may mắn, nhưng Tân Uyển không có cách nào cảm thấy vui vẻ từ cái loại may mắn này.
Có đôi khi Tân Uyển cũng rất ghét cái miệng của mình, vụng về, rỉ sắt, tựa như cái cửa sổ cả năm không được mở ra.
Vì vậy cậu không thể nói được những lời tinh tế nào hay, chỉ có thể nói "Xin lỗi" — cậu không phải "thiên tài", ai cũng không phải, tất cả mọi người ai cũng phải căng sức trên chiếc dây buộc trí tuệ và cảm xúc.
Trở về phòng học, Ôn Tương khẽ nói với cậu: "Quả bình an của cậu hỏng mất rồi, không ăn được nên tớ ném vào thùng rác, không sao chứ?"
Tân Uyển nhìn gói quà màu sắc rực rỡ trong thùng rác, là cái Phương Ý Xuyên tặng cho cậu, lát sau mới nói: "Không sao đâu."
Tan học về một mình, không gặp được Phương Ý Xuyên.
Tiệm hoa đã đóng cửa sớm, có lẽ Tiết Tương đã đi gặp bạn gái. Cho dù tiệm hoa có mở thì cậu cũng không còn tiền để mua quả bình an, Tân Uyển hai tay trống trơn về nhà, cơm nước xong cũng không làm bài tập, chỉ ngồi xem phim, là bộ 'Charlie và nhà máy chocolate'.
Cầu Cầu đã gần tới mùa rụng lông, nằm nép vào người cậu, Tân Uyển vừa mân mê lông dính trên quần áo, vừa thất thần nghe âm thanh từ phim.
Phim đã tới đoạn Charlie đang cùng bốn đứa trẻ con đi ra khỏi nhà máy chocolate thì ở ngoài cửa phát ra tiếng, âm thanh rất quen thuộc. Cầu Cầu nằm trong lòng ngủ say sưa, không nhảy xuống đón, Tân Uyển gọi một tiếng: "Anh."
Tống Hành treo áo khoác lên móc, bên trong mặc áo len màu xám bồ câu: "Đang xem phim à?"
"Charlie và nhà máy chocolate ạ." Tân Uyển nói, ngẩng đầu nhìn anh cười, "Sắp hết rồi, anh muốn xem cùng không?"
Đèn ở phòng khách chưa tắt hết, Tân Uyển có thể nhìn thấy Tống Hành lạnh đỏ bừng cả tai, khiến cho Tân Uyển muốn vòng tay ôm lấy anh, ủ ấm cho anh. Bỗng một cái hộp vuông đưa tới trước mắt, đóng gói tinh xảo, Tống Hành nói: "cho cậu."
Tân Uyển mê mang nhận lấy, nhìn chữ "quả bình an".
||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
"Quả bình an." Tân Uyển bỗng nhìn về phía anh, giọng nói không che giấu được phấn khích, "Anh tặng cho em ạ?"
Hạnh phúc đột ngột khiến cho cậu muốn hôn mê, tựa như ngâm trong nước đường, mặt dần nóng lên, cậu lắp bắp nói: "Em, em vốn cũng chuẩn bị quả bình an cho anh, muốn chúc anh đêm Bình An hạnh phúc, nhưng... bị em làm hỏng rồi, ngày mai sẽ tặng lại cho anh nhé."
Tống Hành lại nói: "Không phải, quả bình an của Trầm Du mua tặng cho cậu, nhờ tôi đưa cậu."
Tân Uyển đang hân hoan thì nản lòng, cúi đầu nhìn hoa văn trên đó, ngón tay chà lên, "À... Vậy lát nữa em gọi điện thoại cảm ơn anh ấy."
"Không cần." Vẻ mặt Tống Hành có chút mất tự nhiên, "Ngày mai cậu ta đi công tác, không tiện nghe điện thoại."
Tân Uyển gật đầu: "Vậy em đợi anh ấy về vậy." Rồi cười tươi, "Anh, đêm Bình An vui vẻ nhé."
Bộ phim đã kết thúc, nhạc vang lên, Tống Hành rũ mắt nhìn đôi mắt đang cong lên của cậu, khiến cho người khác liên tưởng đến ánh trăng, sạch sẽ sáng ngời, Tống Hành cũng nhẹ giọng, nói: "Đêm Bình An vui vẻ."
Đến đây là kết thúc. Hộp quà bình an kia trước khi ngủ mới được mở ra, một quả táo có lớp vỏ sáng bóng, bên trong hộp còn có thêm mười viên kẹo, Tân Uyển không hứng thú, chỉ đem cất vào trong ngăn tủ.
Hôm nay mây rất nhiều, vây kín, kéo dài đến tận hôm sau.
Nửa buổi đầu của tiết tự học được dùng để "phê bình", Phương Ý Xuyên và trương hạo thay phiên nhau lên bục đọc bản kiểm điểm, nhưng chỉ là vài câu sáo rỗng, phòng học rất tối, trương hạo đọc với lòng tràn đầy phẫn nộ, tiếng chân nặng nề, bộ dạng nổi giận đùng đùng. Còn Phương Ý Xuyên thì nghiêm túc đọc trôi chảy, nhưng Tân Uyển từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên đề toán.
Sở Hạc Phi tổng kết lại, hoàn toàn là để dọa khỉ giết gà, đợi sau khi kết thúc, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ tự học trùng hợp vang lên, Tân Uyển tựa như trút được gánh nặng ghé lên bàn, mới nhắm mắt lại thì nghe Sở Hạc Phi gọi: "Tân Uyển!"
Mơ màng giương mắt nhìn, Sở Hạc Phi vẫy tay: "Tới phòng vẽ với thầy nào."
Tân Uyển xoa nhẹ đôi mắt rồi mới đi theo. Chắc là ông vừa phát hiện tập tranh vẽ nào đó và muốn chia sẻ cho cậu, trong phòng chỉ có hai học sinh ngồi xổm xuống đất chia bài thi, Sở Hạc Phi kéo cho cậu cái ghế dựa gần đó, nói: "Lại đây."
Tân Uyển ngồi ngay ngắn, nhưng không thấy tập tranh đâu, Sở Hạc Phi chỉ tán dóc với cậu mấy chuyện không liên quan, vẻ mặt ân cần: "Trò uống được sữa bò không? Gần đây con trai thầy mua cho thầy mấy thùng sữa, tới tuổi này rồi thầy nào có uống được nhiều như vậy, trò lấy mấy hộp đi, về nhà có mà uống."
Tân Uyển nhất thời không hiểu gì, cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ đành ôm mấy hộp sữa dâu. Cuộc trò chuyện lại tiếp tục kéo dài cho tới khi đến giờ vô học.
Tân Uyển nhịn không được mà nói: "Thầy ơi, chuông reo rồi, em vào lớp được không ạ?"
"Không vội, tiết này thầy xin cho trò nghỉ rồi." Sở Hạc Phi lấy cái ly đã được tráng ở bên cạnh, hơi nóng bốc lên khiến cho ly trông âm ẩm, "Sắp tới trường sẽ tổ chức thi cuối kỳ, kỳ thi năm nay hơi sớm, dự định tháng 1 sẽ bắt đầu."
"Vâng." Trong lòng Tân Uyển chưa hiểu gì, nhưng vẫn nói, "Em sẽ cố gắng học tốt ạ."
Mấy học sinh gom bài thi kia cuối cùng cũng rời đi, cửa đóng lại, vang lên một tiếng, không khí trong phòng bỗng chốc lắng xuống hẳn, Sở Hạc Phi gác chân, ý cười trên mặt cũng naht5 xuống, hỏi: "Tân Uyển này, dạo này trò học thế nào rồi?"
Sở Hạc Phi trước giờ chưa từng hỏi thành tích của cậu, chuyện này ngoài dự kiến của Tân Uyển, cậu chột dạ đáp: "Không tốt lắm ạ."
Sở Hạc Phi lại nhấp một hớp nước, im lặng không lên tiếng, chợt đỡ mắt kính, thở phào một hơi, để ly lên bàn: "Tân Uyển, kỳ thi cuối kì lần này trò không cần phải tham gia đâu."
Tân Uyển không tin vào tai của mình, khiếp sợ nhìn Sở Hạc Phi, giọng nói như được vắt ra từ cổ họng: "...Không thi ạ?"
"Bởi vì kì thi cuối kỳ lần này tương đối quan trọng, liên quan đến thứ hạng của thành phố, nếu điểm trung bình của lớp kì này quá thấp thì sẽ bất lợi trong việc xếp hạng, trường hợp của trò thì," Sở Hạc Phi dường như không nói được, chân mày run rẩy trắng bệch, "Không thích hợp để tham gia."
Tân Uyển ngây người nhìn ông: ":Là...là vì thành tích em kém quá hay sao ạ?"
Sở Hạc Phi đáp nhanh: "Không phải, sau này vẫn còn cơ hội."
"Vậy thì tại sao em không được tham gia? Em cũng là học sinh của trường mà, cho dù là thành tích kém thì em vẫn có quyền được thi, thành tích kém thì em vẫn có thể chăm chỉ nỗ lực, hơn nữa... hơn nữa rõ ràng có bạn còn kém hơn em mà." Đôi mắt Tân Uyển phiếm hồng, tây siết lại thành quyền đặt lên đầu gối, "Tại sao em không được thi chứ..."
"Tân Uyển." Vẻ mặt Sở Hạc Phi thả lỏng, "Trò không kém, cái này thầy không nói dối, nhưng lần thi cuối kì này không còn cách nào để trò tham gia được hết, không phải là thầy không tin trò." Lời nói bỗng im bặt, ông bất đắc dĩ tựa lưng lên ghế uống nước ấm, "Thôi, trò về trước đi, mai thầy lại tìm trò sau."
Trong lớp đang là giờ toán – cái môn khó nhằn nhất đối với Tân Uyển. Nước mắt của Tân Uyển đôi lần đã tới hốc mắt nhưng cậu vẫn cố kìm nén, khó có thể tập trung vào bài giảng. Đáng ra cậu phải chạy lên đỉnh núi, chửi tục một câu, hoặc là đá một cái lên thân cây nào đó, nhưng gần đây không có ngọn núi nào hết, chỉ có biển, biển mùa đông.
Cuối cùng vẫn là cầm viết chì lên, tô đen tờ giấy A4.
Tiết thứ ba kết thúc, Tân Uyển bất chợt thu dọn cặp sách, ném bừa hai cuốn sách giáo khoa vào, chỉ lấy theo một hộp sữa dâu, ngang nhiên bước qua mọi người, bỗng nghe có người gõi cậu lại, là Phương Ý Xuyên, cậu nghi hoặc nhìn Tân Uyển: "Còn chưa tới giờ nghỉ trưa mà, cậu tính đi đâu vậy?"
Tân Uyển không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên cậu trốn học, phát hiện có một bức tường cây cỏ mọc um tùm, ném cặp sách hai, ba lần mới ném được ra khỏi tường, rồi trèo lên thân cây, ngồi thụp bên ven tường, một tay ôm lấy hộp sữa chua, sợ bể, cậu không có kinh nghiệm trốn học, nhất thời sợ hãi, quyết tâm lắm mới nhảy xuống, lòng bàn chân tê dại, đau.
Tân Uyển phủi bụi trên cặp sách, lấy điện thoại từ túi bên trong ra.
Biển báo trạm xe buýt màu đỏ bị rỉ sắt, băng ghế phủ một lớp bụi, Tân Uyển ngồi lên, cắm ống hộp vào hộp sữa, lạnh, cậu hút mạnh quá, sặc đến mức ho khan vài tiếng, gương mặt đỏ bừng.
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng, một giọng nam bị bóp méo xen lẫn dòng điện truyền đến: "A lô."
Cảm xúc muốn khóc bỗng nhiên ập tới, cơn đau bao lấy cổ họng và mũi, ép cậu phải buông vũ khí đầu hàng. Tân Uyển nhìn chằm chằm hộp sữa dâu, cố hết sức áp cảm giác tủi thân xuống, khàn giọng, nói: "Anh, em có thể không đi học được không..."
Bên kia hơi ồn ào, bỗng yên tĩnh trở lại, lúc này Tống Hành mới mở miệng: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Em trốn học, đang ở trạm xe buýt gần đó." Tân Uyển chớp mắt thật mạnh, thấp giọng nói, "Anh, em muốn gặp anh, em có thể đi tìm anh được không..."
Bên ngoài phòng tư vấn tâm lý, Tống Hành giương mắt, xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn thấy Trầm Du vẫn đang lật cuốn sổ bìa đỏ, bộ dạng tựa như rất buồn chán. Tân Uyển lại hỏi lần nữa, lúc này Tống Hành mới nhẹ giọng nói: "Về nhà chờ tôi trước đi, tôi không ở công ty."
Tiếng xe xuyên qua, Tân Uyển hít mũi, ngoan ngoãn nói: "Được, vậy em về nhà chờ anh nhé."
——————
Tác giả: Trong bình luận có người hỏi có phải hiện tại Tống Hành quá lạnh lùng rồi hay không, giờ vẫn còn chuyện vẫn chưa sáng tỏ mà! ( orz