Editor: Karin
- --------------------------------------
"Tối hôm qua ngủ ngon chứ, có thấy ác mộng không?"
Bác sĩ Lý đứng bên mép giường, cầm một cây bút bi đen, hỏi thăm Tân Uyển như thường lệ.
Tống Hành bế Tân Uyển về phòng, thang máy rất ồn ào nên anh rẽ vào một cái thang bộ yên tĩnh hơn. Cả đoạn đường không có ai lên tiếng, lúc đến phòng bệnh thì vẫn vậy, Tân Uyển ngồi lên chiếc giường màu trắng, không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ chờ được kiểm tra.
"Bác sĩ Lý, lát nữa nói chuyện chút." Tống Hành thấp giọng, "Tôi ra ngoài chờ anh trước."
Bác sĩ gật đầu: "Được, không thành vấn đề.
Tống Hành xoay người, kéo cửa ra, suýt chút nữa đụng phải một người.
Người đàn ông mặc áo khoác đen trùm nửa đầu, nửa gương mặt cũng bị che dưới bóng của nón kết, gã thấy anh đi ra sợ hết hồn, bất giác giấu đồ vật trên tay rồi cúi đầu rụt vai, thấp giọng nói "Xin lỗi", vội vàng bước đi.
Tống Hành cau mày nhìn người đàn ông rẽ qua hướng khác rời đi, trở tay đóng cửa lại rồi dựa vào vách tường trắng vuốt điện thoại.
Đợi khoảng chừng 10 phút thì bác sĩ Lý đi ra khỏi phòng: "Ngài Tống, đổi chỗ khác nói chuyện đi, ơ đây nhiều bệnh nhân, ồn lắm."
Vì thế bọn họ đi vào phòng làm việc ở cuối góc hành lang trên lầu bốn, đóng cửa lại, cô lập bên trong, trên mặt bác sĩ Lý nở nụ cười: "Ngài Tống, ngài cũng thấy Tân Uyển rồi đó. Chúng tôi cũng từng nói tình huống với ngài rồi, khi nào ngài tính sẽ dẫn người đi?"
"Tại sao tôi phải dẫn cậu ấy đi?" Tống Hành tựa vào lưng ghế, hỏi ngược lại.
"Aizz, ngài với cậu ấy không phải là —"
"Chúng tôi không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào, vì thế tôi không có trách nhiệm gì với cậu ấy cả. Nếu như nói mối quan hệ thấp hơn cả huyết thống thì tôi là bạn trai cũ của cậu ấy, đã kết thúc từ ba năm trước rồi, nên cho dù về tình hay về lý thì tôi cũng không có nghĩa vụ dẫn cậu ấy đi."
Cái từ "bạn trai cũ" này khiến bác sĩ Lý ê răng, "Nhưng trên ván giường của Tân Uyển có viết..." Y để bệnh án xuống, mở album ảnh trên điện thoại, vuốt mấy cái rồi đưa màn hình lên trước mặt Tống Hành, "Nhìn có vẻ như không giống không liên quan lắm đâu."
Bức ảnh trên màn hình lọt thẳng vào trong tầm mắt của anh — độ phơi sáng rất cao, làm nổi bật những dòng chữ màu đen trên đó.
Tống Hành nhìn thoáng qua thì đã thấy tên của mình, viết rất lộn xộn. Kích thước lớn nhỏ không đồng đều, viết lít nhít trên ván giường chật hẹp, còn có số điện thoại xen kẽ trong đó.
Chữ viết có thể truyền tải được cảm xúc chứ? Như thảo thư, như khải thư, bức ảnh đó gần như trong tức khắc khiến Tống Hành cảm thấy chấn động không dám tin.
Rõ ràng là viết "Tống Hành" nhưng những con chữ ấy đều diễn tả "cứu em", như thể anh là sự cứu rỗi cuối cùng trong cơn hấp hối của cậu, là nguồn sáng và hơi thở cuối cùng để cậu dựa vào mà sống sót.
"Theo tôi biết thì sự tự do bị hạn chế rất nghiêm khắc trung mấy trung tâm chữa trị này, hơn nữa quyền riêng tư cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt, loại cầu cứu bằng phương pháp viết trên ván giường này là cách an toàn nhất, cậu ấy chắc hẳn đã cầu cứu như vậy hàng trăm lần rồi, Ngài Tống, ngài nói là đã chia tay ba năm rồi phải không, nhưng theo tôi biết thì thời gian Tân Uyển vào trung tâm điều trị là khoảng một năm trước." Bác sĩ Lý hơi do dự, thu tay đang cầm điện thoại lại, "Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì hay không?"
Tống Hành cụp mắt, lâu sau mới ngẩng đầu lên nói, "Dù có hiểu lầm đi chăng nữa thì cũng đã ba năm rồi, hiểu lầm cũng sẽ trở thành sự thật thôi, đúng không?"
Bác sĩ Lý không nói được gì.
Tống Hành bỗng dưng hỏi, "Có phải Tân Uyển từng... tự sát không?"
Bác sĩ Lý hơi ngây người, nhớ lại hai vết sẹo rất kinh khủng, không mờ đi nổi trên cổ tay của Tân Uyển, cười khổ: "Cậu ấy từng cắt cổ tay. Nhưng chuyện này cậu ấy không nhớ ra, cảnh sát bên kia cũng không điều tra ra được, vì thế nên chúng tôi cũng không nắm rõ tình hình. Vết thương trên người cậu ấy cũng rất nhiều."
Sự im lặng tuôn trào.
Tống Hành đổi chủ đề, nói tới người đàn ông anh đã thấy trước cửa cho bác sĩ Lý.
"À, là phóng viên đó. Tới đây mấy lần rồi, đuổi không chịu đi." Bác sĩ Lý khoát tay. bất đắc dĩ thở dài, "Tất cả là do cái tin tức về trung tâm điều trị đồng tính luyến ái gây náo động quá lớn đấy, xã hội phản ứng mạnh mẽ lắm, mấy bên truyền thông muốn cử người tới phỏng vấn người trong cuộc để lấy tài liệu, nhưng mà nạn nhân đa số toàn là trẻ em, ít nhiều gì cũng có vấn đề tâm lý, không phù hợp để tiếp nhận phỏng vấn.
Ông suy nghĩ một chút: "Hồi trước có một cô phóng viên hơn nửa đêm lẻn vào trong phòng bệnh của Tân Uyển để chụp trộm mấy tấm hình, may là chúng tôi phát hiện kịp thời, nhưng từ đó trở về sau Tân Uyển rất sợ hãi khi gặp người khác."
Bác sĩ Lý nói thêm: "Ngài Tống, chỗ chúng tôi chỉ là một bệnh viện nhỏ thôi, tài nguyên có hạn. Nếu ngài không đón Tân Uyển thì chúng tôi chỉ có thể chuyển giao cậu ấy cho đồn cảnh sát thôi."
Ở bên ngoài vẫn còn tiếng bước chân qua lại ồn ào. Tống Hành đứng dậy, nắm chốt cửa, giọng nói hờ hững: "Vậy thì giao cho cảnh sát đi."
Cửa phòng bệnh đóng kín, người đàn ông kỳ lạ không còn quanh quẩn ở cửa nữa, Tống Hành vừa mới đẩy cửa ra thì Tân Uyển nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt khóa chặt trên người Tống Hành,
Chìa khóa xe để trên tủ nhỏ gần giường, lúc cầm lên tạo ra tiếng kêu lách cách.
"Anh không phải là bệnh nhân phải không?" Tân Uyển đột ngột lên tiếng.
Tống Hành dừng bước, nghiêng mắt nhìn cậu, "Vậy cậu nghĩ tôi là ai?"
"Em đã giới thiệu bản thân rồi." Tân Uyển ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu rất kiên quyết, "Có qua có lại, chẳng phải anh cũng nên giới thiệu về mình chứ?"
Tống Hành cười như không cười, hơi cúi người xuống, nhìn ánh mắt trong suốt của Tân Uyển, "Vậy tôi không nói thì sao?"
Đáp lại không hề có chút đạo lý nào, quý ông không nói chuyện với bình dân, bộ dạng Tân Uyển bối rối cuộn tròn ngón tay lại trông rất đáng thương, cứ hệt như chú chó trắng bé nhỏ trong vườn hoa kia.
Tống Hành có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tân Uyển. Ví dụ như tại sao phải vào trung tâm điều trị, ví dụ như tại sao tự sát, mấy năm nay gặp chuyện gì. Thế nhưng vừa đến bên môi thì anh đã nuốt xuống.
"Cậu cứ yên tâm chữa trị, nghỉ ngơi cho khỏe đi." Tống Hành không tính trêu chọc cậu nữa, tiện tay xoa mái tóc mềm mại của Tân Uyển, bỏ chìa khóa xe vào trong túi, không đợi Tân Uyển hỏi mà sải chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Xe vẫn đậu ở chỗ cũ, nhưng dù sao cũng đã đợi nửa ngày một đêm nên có vài chiếc lá xanh bóng mượt rơi lên xe, còn có phấn hoa vàng lấm tấm. Đã đến lúc phải đi, nhưng Tống Hành chỉ ngồi trên xe mở cửa sổ, ánh mắt vu vơ nhìn cổng bệnh viện.
Anh quả thật là một người lạnh lùng, không hề có cảm giác nào với những động vật mềm mại ấm áp, cũng chống đối cái chuyện bóc vết sẹo trong quá khứ lên, để cái vết thương đẫm máu ấy lần nữa lộ ra bên ngoài bầu không khí đầy bụi bẩn. Anh cũng không hứng thú với những chuyện khác, cứ như có một tấm kính mờ ngăn cách anh giữa cái thế giới này.
Lúc hai chân chạm xuống đất, xác nhận mình vẫn còn đang sống, lúc xương, thịt vẫn còn lành lặn là khoảng thời gian anh đang ở bên cạnh Tân Uyển hồi cấp 3.
Tống Hành không còn khống chế suy nghĩ của mình nữa, hoàn toàn thả lỏng bản thân để đắm chìm vào trong quá khứ, bỗng nhớ ra đúng là trước đây bọn họ từng hẹn ước cả một đời với nhau.
Đó là năm thứ hai bọn họ hẹn hò, Tống Hành nói với cậu rằng mình chỉ ở lại nước một năm nữa thôi, năm sau có thể sẽ phải đi du học, anh nói: "Nếu em không thể chờ anh được thì em đừng chờ."
Tân Uyển khóc rất dữ dội, không để ý tới anh mấy ngày liền, Tống Hành không biết cách xử lý chiến tranh lạnh thế nào, hồn bay phách lạc lang thang trong nỗi tuyệt vọng. Trong lúc mối quan hệ giữa bọn họ gần như đã tan vỡ thì Tân Uyển lại xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt rất đỏ, bộ dạng vô cùng tức giận: "Có phải anh cho rằng em nói yêu anh chỉ là đùa thôi đúng không? Muốn cắt là cắt, muốn ném là ném sao?"
Tống Hành không biết phải làm gì, chỉ nhìn Tân Uyển.
"Tống Hành, em không có giỡn với anh, em rất nghiêm túc muốn đi hết quãng đời này với anh." Tân Uyển nhìn thẳng vào anh, "Nếu anh đi nước ngoài một năm, vậy thì em sẽ chờ anh một năm, đi hai năm em chờ hai năm."
Giọng nói của cậu cũng mềm xuống, giọng điệu vô cùng tủi thân: "Anh đừng bỏ rơi em mà."
Đêm hôm đó, bọn họ cứ như vậy mà trần truồng quấn lấy nhau trên chiếc giường chật hẹp trong khách sạn, thở dốc, đổ mồ hôi, sau đó mơ về tương lai, cô đọng cả một đời vào trong màn đêm.
Tân Uyển ôm anh, rù rì nói: "Nếu anh là con chó con thì tốt rồi, em có thể bỏ anh vào trong nhà của em, chăm sóc anh cả đời này."
"Nếu anh là con chó con thì cũng không nhớ ra em đâu."
Tân Uyển cười hì hì, "Không nhớ cũng nuôi, nuôi lâu thì quen thôi."
Tống Hành rất ghét chó, thế mà có một giây anh cảm thấy "chó" đúng là một đại từ rất đẹp.
Thêm hai chiếc lá rơi xuống xe, Tống Hành mãi vẫn chưa vặn chìa khóa.
Bỗng nhiên anh muốn — nếu lúc này Tân Uyển xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ dẫn Tân Uyển đi.
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, vẫn chưa kịp rơi xuống đất thì Tống Hành lập tức thấy trên vách tường xi măng sần sùi của bệnh viện xuất hiện một bóng người mặc đồ bệnh nhân xanh trắng, chân trần đang liều lĩnh đung đưa.
Tân Uyển ngồi trên bức tường khoảng ba mét, trông có vẻ như sắp nhảy xuống.
Tống Hành sợ hết hồn, theo bản năng mà mở cửa xe vọt ra.