Đã nói là muốn theo đuổi, Tân Uyển tràn đầy tin tưởng, tựa như tình cảm chỉ là vấn đề của thời gian, nhưng khi trở về Sấu Nguyệt Lý, đối diện với chim sẻ ngoài cửa sổ, Tân Uyển lại cảm thấy mình chẳng làm được gì hết.
Tống Hành từ chối cậu. Mặc dù đã đoán được nhưng vẫn không khỏi hụt hẫng. Thậm chí lúc đó cậu còn muốn thốt lên mà hỏi, có phải là anh vẫn còn thích cậu trai ở trong CD đó hay không. Đúng chứ? Dù sao trước kia hai người họ từng rất yêu nhau mà — Tân Uyển còn nghĩ đến lý do hai người chia tay, nhưng cũng không quan trọng.
Ít nhất là bây giờ, chẳng ai thích Tống Hành hơn cậu hết.
Kế hoạch theo đuổi chưa có cái nào được hình thành thì đã bị sự bận bịu ở trường học cuốn trôi mất. Tháng 12 vừa qua được vài ngày, kỳ thi cuối kỳ cũng đã tới, các giáo viên đã ra dáng vẻ chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học, phát một xấp đề thi.
Tân Uyển làm bài rất nghiêm túc, nhưng giáo viên không mấy quan tâm đến thành tích của cậu, cho dù làm bài điểm thấp tới cỡ nào, sai bao nhiêu câu trắc nghiệm thì cũng không có ai trách mắng cậu hết. Ngoại trừ Sở Hạc Phi, trước mặt giáo viên khác cậu đều như vô hình.
Giữa bầu không khí căng thẳng trong lớp này, Tân Uyển cảm nhận được loại cảm giác chán nản khi của "ở ẩn giữa lòng thành phố".
Không sao cả, dù gì từ tháng 9 khai giảng tới giờ đều như thế này, Tân Uyển dù không vui nhưng cũng không để bụng, thậm chí còn sinh ra chút suy nghĩ nổi loạn, muốn thành tích thấp hơn chút nữa, kéo điểm cả lớp xuống thì mới vừa lòng.
Trung tuần tháng 12, Tân Uyển bị cảm mạo, mũi tắc nghẽn, giọng nói khàn đặc, may mà không phát sốt, chỉ là phải hô hấp bằng miệng, khiến cho đôi môi khô đi. Cậu không có sức lực, vừa hết tiết liền úp mặt xuống bàn mà ngủ, tới giờ học thể dục mới không tình nguyện mà đứng dậy.
Phương Ý Xuyên cầm bóng rổ, quăng nó xuống mặt đất rồi nảy lên, vang "bộp bộp", "Sao cậu lại cảm rồi?"
"Chắc là lúc ngủ đá chăn ra." Giọng Tân Uyển nghèn nghẹn, xoa xoa cái mũi đỏ, "Mà tớ mặc đồ cũng dày lắm."
"Vậy mà dày á hả, mỏng quá trời, mẹ tớ còn bắt tớ mặc quần giữ ấm cơ đó."
Tân Uyển há miệng thở dốc, ký ức về mẹ của cậu rất mỏng manh, cũng không thể lấy "anh của tớ" ra để mở đầu được, vì vậy khô khan trả lời: "Tớ chưa mua."
Lúc xuống sân thể thao xanh xanh đỏ đỏ, mặt trời ấm áp tạo cảm giác dễ chịu, Phương Ý Xuyên chợt nói: "Lão Sở có tìm cậu không?"
"Mấy hôm trước có đến tìm, kêu tớ tới chỗ thầy ấy lấy sách." Tân Uyển không kiềm chế được hắt hơi một cái, mũi càng đỏ thêm. Sở Hạc Phi thường kêu cậu tới văn phòng, còn nhìn cậu vẽ tranh, cứ như là tham gia tập huấn vậy, "Hôm trước còn cho tớ một quyển tập tranh nữa."
"Không phải chuyện này." Phương Ý Xuyên nói, "Hôm qua thầy ấy kêu tớ lên văn phòng, ra tín hiệu cho tớ xem đơn đăng ký thi viết văn, còn kêu tớ rủ rê bạn bè xung quanh tham gia nữa. Tân Uyển, cậu không thi hả?"
"Tớ không thích làm văn, không tham gia đâu."
"Vậy chắc là cậu chưa xem qua đơn đăng ký rồi."
"Không thấy."
Phương Ý Xuyên nói: "Về rồi lật lại mặt sau của đơn xem kỹ đi."
Cái phiếu đăng ký này quả thật đã rất lâu rồi, Tân Uyển mất cả ngày để nhớ xem mình đã nhét nó ở cái góc xó xỉnh nào, mãi đến lúc tan học cũng chưa ra nhớ, nghĩ đến mức đầu óc choáng váng.
Lúc chờ ở trạm xe buýt, Tân Uyển quấn lại khăn choàng cổ, ngẩng mặt lên nhìn thấy đối diện có một tiệm hoa đang khai trương.
Xe buýt số 45 đã tới, cửa mở cả buổi không thấy ai lên, vì vậy từ từ đóng lại, giữa làn khói mịt mù từ đuôi xe, Tân Uyển vác cặp băng qua đường.
6 giờ tối, đồng hồ ở trường đổ chuông.
Bút máy hết mực.
Tống Hành lắc lắc cây bút mấy cái, cuối cùng đứng lên lấy mực trong ngăn tủ, nhìn kim đồng hồ đã điểm tới 6 giờ. Ký tên vào trang cuối cùng của tài liệu, anh kiên nhẫn đợi mực khô rồi mới đóng lại, lấy áo khoác đang vắt một bên rời đi.
Lúc đi đến cửa thang máy, vừa lúc Trầm Du gọi điện thoại.
Mấy ngày nay anh và Trầm Du không gặp mặt nhiều, hầu như là chỉ nói chuyện qua điện thoại, phòng tư vấn của Trầm Du dạo này đang làm ăn tốt, đang định dời từ đường Tam Đạo sang Thủy Gia, đổi sang văn phòng lớn hơn so với cái hiện tại.
Tống Hành nhấn nút, sau đó mới nghe điện thoại: "Nghe."
"Tống Hành à, cậu tan làm chưa?"
"Vừa tan đây." Tống Hành nhìn số nhảy lên. "Tôi sắp vào thang máy rồi, nếu là chuyện quan trọng thì cậu đợi chút tôi gọi lại, trong thang máy không có tín hiệu."
"Ài, tôi không có tán dóc, ngắn gọn thôi." Trầm Du hơi gấp gáp, giọng nói cà lơ phất phơ cũng bớt chút, nghiêm túc nói, "Tống Hành, chừng nào cậu mới đưa Tân Uyển tới đây thôi miên tiếp?"
Khoảng chừng hai tuần nay Tân Uyển vẫn chưa tới phòng tư vấn, Tống Hành nói: "Khi nào cậu ấy tình nguyện đi rồi tính."
Con số trên màn hình LED đã nhảy tới 13, anh nghe Trầm Du nói: "Thật ra tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu muốn đợi cậu ấy tiếp nhận cái việc cậu ấy đã mất trí nhớ rồi mới tiếp tục thôi miên sâu. Việc này mất rất nhiều thời gian, lần đầu với lần thứ hai tốt nhất là không nên cách quá lâu, bằng không tính hiệu quả của thôi miên sẽ bị ảnh hưởng."
Thang máy đã tới tầng 20, cửa từ từ mở ra, Tống Hành im lặng một lát, nói: "Được rồi, để tôi suy nghĩ."
"Tống Hành, có một số việc tuy là rất tàn nhẫn, nhưng cậu ấy cần phải đối mặt, không thể nào là học sinh cấp ba mãi được."
Thang máy toàn là âm thanh quảng cáo, Tống Hành mặc áo khoác vào, tựa vào vách thang thất thần, chợt nhớ ra mình van64 chưa tháo mắt kính xuống, nhưng cũng lười lên lầu lại. Khoảng thời gian này cũng không quá lâu, "Ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra lần nữa, âm thanh rất nhỏ vì vậy trở nên rõ ràng hơn.
"Em tìm Tống Hành ạ."
"Anh Tống ạ? Cậu có hẹn lịch trước không ạ?"
"Anh ấy nói tới phòng khách đợi anh ấy."
Khàn khàn, mang theo giọng mũi của một cậu trai trẻ.
Chân Tống Hành dừng bước, cửa thang máy phía sau anh kép lại.
Tân Uyển đứng trước quầy lễ lẫn quay lưng lại phía anh, bộ đồng phục xanh trắng khoác hờ trên người, bên phải chiếc cặp màu đen hơi xẹp, mũ áo hoodie xám lót bông tôn cần cổ trắng ngần.
Cô lễ tân ngẩng đầu nhìn thấy Tống Hành, vội vàng: "Anh Tống."
Tân Uyển đột nhiên quay lại, để lộ chóp mũi và hai má đỏ ửng vì bị lạnh, cười tới nỗi hai mắt cong cong, cậu ôm chặt khăn choàng trong lồng ngực, kêu: "Anh."
Tống Hành nhìn cậu một cái, bước đến cửa, "Đi thôi."
Nhiệt độ hạ xuống mức âm. dưới mặt đất có những mảnh băng nhỏ, dẫm lên phát ra tiếng giòn ta. Phía sau có tiếng bước chân đi tới, Tân Uyển chạy chậm đuổi theo anh, Tống Hành bỏ hai tay vào trong túi, "Lại đón tôi tan làm à?"
Tân Uyển thở gấp một chút, chậm chân lại: "Lúc trước anh nói ở phòng tiếp khách có đồ ngọt mà, nên em muốn đến nếm thử."
"Đói rồi?"
"Cũng không đói lắm ạ." Tân Uyển đưa mắt nhìn anh, nói thẳng ra: "Dù sao em cũng đang theo đuổi anh mà, em nhất định phải tìm ra nhiều cách để tạo cơ hội được ở cùng anh chứ."
Tân Uyển hơi ngượng, sờ sờ mũi: "Thật ra là em nhớ anh, nên muốn đến gặp anh."
Tống Hành từng gặp qua rất nhiều người, có thể nhìn rõ ràng lớp xương được bọc bởi những lời nịnh nọt phù phiếm, uyển chuyển trong các mối quan hệ xã giao giữa người với người, có lẽ chỉ có mỗi Tân Uyển là chọn cách nói trắng ra mục đích của mình, khiến cho người khác không có cách nào chống đỡ.
Anh nhất thời không nói được gì: "Tùy cậu."
Trên đường xe đông đúc, khói từ những chiếc xe bay mịt mù, ánh đèn đường chiếu xuống đất, Tân Uyển chợt chạy đến trước mặt anh, duỗi tay che kín đôi mắt của anh, tránh đụng đến mắt kính, "Khoan đi đã, anh nhắm mắt lại đi."
"Làm gì vậy?" Tống Hành dừng bước, chỉ có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy đôi giày vải đen của Tân Uyển, âm thanh sột soạt vang lên, bàn tay trước mắt buông ra, Tân Uyển nói: "Nhìn này!"
Màu đỏ tươi và vàng rực rỡ.
Ba bông hoa hướng dương và một hoa hồng được bọc trong tờ giấy kraft — một kết hợp rất kỳ lạ. Thiếu lá thiếu cánh hoa, còn bị ép hơi héo, Tân Uyển một tay cầm bó hoa, luống cuống tay chân gỡ cánh hoa trên khăn choàng cổ.
Tống Hành khựng lại giây lát, hỏi: "Cho tôi?"
"Dạ, em mua ở cửa hàng trước cổng trường. Lúc cầm hoa đi trên đường mọi người cứ nhìn mãi, em không thoải mái nên em bèn đem giấu dưới khăn choàng, nhưng lại khiến nó hơi nát mất rồi." Mặt Tân Uyển ửng hồng, biểu cảm hơi rầu rĩ, "Thật ra em muốn chọn hoa cát cánh cơ, nhưng cuối cùng vẫn chọn hoa hướng dương và hoa hồng — Đặt hoa hướng dương trong văn phòng, mỗi khi tình cờ thấy sẽ giúp cho tâm trạng của anh tốt hơn."
"Còn hoa hồng-" Tân Uyển giải thích, "Một nhánh hoa hồng, nhân viên cửa hàng nói cho em nó có ý nghĩa là 'một lòng một dạ'."
Tống Hành lẳng lặng nhìn cậu. Tân Uyển không chịu nổi trước ánh mắt của anh, chán nản thừa nhận: "Được rồi, là do em không có tiền, chỉ đủ mua một nhánh thôi."
Câu này khiến cho Tống Hành muốn bật cười.
Đèn chiếu hậu từ các phương tiện giao thông kéo dài thành một dãy sáng trên đường, tiếng còi xe inh ỏi, âm thanh của Tân Uyển bị che đi bảy, tám phần. Tống Hành nghe không rõ, phải hỏi lại: "Sao?"
"Em nói là-" Vì bị cảm nên cổ họng Tân Uyển rất khó chịu, Tân Uyển nghiêng đầu ho khan, nói lại "Đợi sau này em có tiền, nhất định sẽ mua thêm mấy nhánh nữa. Anh có thể đợi cho tới khi em có tiền được không?"
Bó hoa được đưa lên trước mắt anh, màu sắc ấm áp ấy dường như mang đến độ ấm giữa đêm đông. Dưới ánh đèn dày đặc bao phủ, Tống Hành nhìn rõ Tân Uyển ho khan đến độ đỏ mắt.
Tống Hành hối hận khi đeo kính, bởi vì nó nên anh mới có thể nhìn thấy rõ ràng đến vậy, bao gồm ánh nước trong mắt Tân Uyển, long lanh sóng sánh, so với hoa hướng dương còn sáng hơn.
Đã bao năm rồi chưa được nhận hoa? So với cách theo đuổi thô tục, bình thường và chẳng hề lãng mạn như thế, những người khác theo đuổi anh thường chuộng những nơi xa hoa và rượu vang hơn, coi thường hoa giá rẻ.
Mấy năm trước, vào một ngày hè ở vườn trường cấp 3, Tân Uyển cũng tặng hoa cho anh như vậy.
Bọn họ trốn trong rừng cây nhỏ ở vườn trường, nhìn cậu lấy ra những cành hoa tươi. Anh không nhớ là hoa gì, chỉ nhớ rõ ánh mặt trời rất chói mắt.
"Tặng hoa làm gì?" Tống Hành nói, "Cứ như là mấy cô bé vậy."
"Anh không thích ạ? Em chọn rất lâu đó, tiêu hết tiền tiêu vặt luôn."
Tống Hành cúi đầu nhìn lá xanh dưới đất, trong ngoài bất đồng nói: "Sến quá."
"Sến thì sến, không chỉ có hôm nay đâu, ngày mai em vẫn tặng cho anh, nhét đầy trong ngăn tủ của anh, để khi tan học mọi người đều vây qua xem rồi hỏi, 'Oa, Tống Hành, ai tặng hoa cho cậu vậy hở'" Tân Uyển khoa trương nói, "Sau đó người khác không gọi anh là giáo thảo nữa mà sẽ gọi là 'Hoa cô nương'--"
Tống Hành bịt kín miệng cậu, gãi nhẹ, Tân Uyển sợ nhột, cười chảy nước mắt, giơ cờ đầu hàng, cũng không sợ dơ mà đùa giỡn giữa rừng cây nhỏ, giỡn đến nỗi chim sẻ sợ hãi, Tống Hành cũng cười rộ lên, ôm cậu nói: "Còn nói nữa không?"
"Không nói không nói." Tân Uyển bưng kín eo của mình, "Em sai rồi anh ơi.". Truyện Đô Thị
Sau đó hôn một cái, Tân Uyển thuận theo ôm lấy anh, "Anh không thích thật ạ?"
"Không." Tống Hành nói, "Rất thích."
"Vậy mà anh còn chê sến."
"Không muốn cho em tặng, sau này để anh tặng cho em nhé." Tống Hành nói, "Như vậy em sẽ không tốn tiền tiêu vặt nữa."
Tân Uyển lúc này mới phản ứng lại, gối đầu lên hõm vai anh, "Anh sao mà tốt quá đi chứ." Cười rồi nói, "Vậy sau này mỗi ngày anh tặng cho em đi, đợi khi nào có tiền, em sẽ tặng lại cho anh."
"Được."
.
Quả thật anh đã tặng hoa cho Tân Uyển trong thời gian rất dài, còn đóa hoa mà Tân Uyển tặng cho anh được đặt ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ, lúc đó yêu đương cuồng nhiệt, không biết hoa chỉ hai, ba ngày sẽ bị héo, anh của 17 tuổi không cứu được nó, không còn cách nào khác, lại không thể vứt bỏ, chỉ có thể ép khô, mãi đến ngày chia tay thứ ba mới vứt bỏ.
Bây giờ đã hơn hai nghìn ngày trôi qua, vẫn là người ấy, tặng hoa cho anh, lòng tràn đầy hy vọng, tràn đầy tha thiết, cả lời hứa "về sau" cũng giống như vậy.
Tống Hành nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Không sợ tôi sẽ không nhận à?"
Tân Uyển quả thực không suy xét đến nhân tố này, chỉ là thấy hoa đẹp, chỉ muốn đưa những thứ tốt đẹp đến cho Tống Hành xem, nhất thời bối rối nhăn mặt, khó tránh khỏi rầu rĩ, mang theo chút giận dỗi trẻ con: "Nếu anh không nhận, thì em đành phải đem đi trang trí cho cái ổ của Cầu Cầu vậy."
Bàn tay bỗng ấm lên, đụng chạm ngắn ngủi, Tống Hành lấy bó hoa thiếu lá thiếu cánh kia. Tân Uyển giật mình, nghe anh nói: "Sau này đừng mua nữa."
Tân Uyển ngạc nhiên, hỏi: "Vậy anh nhận chứ."
"Cầu Cầu chơi mau hư, vẫn nên để trong văn phòng thôi."
Nỗi thất vọng của Tân Uyển nhanh chóng tan đi sạch sẽ, nhỏ giọng phản kháng trong lòng, nói "Em càng phải mua". Trên đường đến bãi đậu xe ngắn ngủi, Tân Uyển ngang nhiên nhìn bàn tay cầm bó hoa, nhận định Tống Hành mặc áo vest đen là chú rể.
Còn mình thì sao? Tân Uyển không nghĩ đến, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.