Sau khi Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho cậu, sau đó nói: "Phùng tiên sinh, thân thể của cậu đã không còn vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày liền có thể xuất viện. Bất quá,tôi nhìn bệnh án cậu đã từng nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Tôi đề nghị cậu sau này có thời gian nên tới bệnh viện làm một đợt kiểm tra cặn kẽ đi."
Phùng Kiến Vũ nhìn bác sĩ, nghiêm túc nghe bác sĩ nói, trả lời, " Được, có thời gian tôi nhất định làm kiểm tra cặn kẽ."
Tiểu y tá đứng bên cạnh bác sĩ che miệng cười trộm nói với Phùng Kiến Vũ: "Phùng tiên sinh, mấy ngày anh bị bệnh làm cho Vương tiên sinh rất là lo lắng . Anh ấy quả thật là nửa bước không rời, túc trực ở bên giường bệnh trông nom anh a."
Phùng Kiến Vũ không nói gì, quay đầu nhìn Vương Thanh một mực bầu bạn ở bên cạnh mình, trong lòng không khỏi than thở: Thôi đi, đã quên liền quên đi! Ta yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu ta không phải là được rồi sao, loại hồi ức này, tương lai chúng ta cùng nhau tạo ra là được mà
Phùng Kiến Vũ đã nghĩ thông suốt nhìn Vương Thanh cười rạng rỡ, Vương Thanh ngẩn ngơ vì nụ cười tỏa nắng của cậu, đó là nụ cười lần đầu tiên anh nhìn thấy từ khi quen biết cậu, trên mặt Vương Thanh hiện lên hai vạt đỏ hồng hồng, sau đó không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác.
...
Chờ sau khi bác sĩ ra ngoài, Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ vị trí còn trống trên giường, sau đó nhìn Vương Thanh nói: "Vương Thanh, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Vương Thanh do dự một chút vẫn là ngồi lên giường. Sau khi sửa sang lại chăn cho Phùng Kiến Vũ,Vương Thanh mở miệng trước, "Đại Vũ, tôi thích em. Nhưng mà tôi không biết người em chờ có phải là tôi hay không, tôi cũng không biết người em muốn có phải là tôi hay không. Cho nên cho dù hôm nay ngồi bên cạnh em, tôi cũng không dám mở miệng nói với em là tôi yêu em."
Phùng Kiến Vũ không ngờ trong lòng Vương Thanh thì ra cũng đau khổ như vậy. Cậu cho là chỉ có cậu rối rắm, nhưng mà cậu bây giờ rốt cuộc cũng biết Vương Thanh thật ra cũng bất an như cậu. Phùng Kiến Vũ đặt tay lên tay Vương Thanh, "Thanh nhi, chúng ta trước kia quả thật có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, nhưng mà em không muốn nói cho anh biết. Bởi vì em hy vọng anh có thể tự mình nhớ lại, em tin nếu những hồi ức kia đối với anh mà nói là rất quan trọng, anh nhất định sẽ nhớ lại."
Phùng Kiến Vũ ngừng một chút, lại nói: "Vương Thanh, em không khỏi không thừa nhận, em trước kia đối với anh như vậy, trốn tránh anh, cự tuyệt anh, cũng bởi vì em sợ, em không có cảm giác an toàn. Em sợ tình yêu của em đối với anh mà nói chỉ là gánh nặng, em sợ em sẽ phá hủy cuộc sống yên ổn của anh. Nhưng mà, bây giờ em suy nghĩ thông rồi, thích chính là thích, yêu chính là yêu, em không muốn trốn tránh nữa. Nhưng mà Thanh nhi, nếu như anh không yêu em, tình yêu của em cũng chẳng là gì ghê gớm."
Vương Thanh lúc này mới biết, nguyên lai tình cảm của Phùng Kiến Vũ đối anh lại sâu đậm như vậy, Vương Thanh đem cằm đặt trên đỉnh đầu cậu cọ một cái, trong lòng bởi vì nghe được những lời của Phùng Kiến Vũ mà trở nên ấm áp. Anh thở dài nói: "Đại Vũ,em thật khờ, thật ra thì em không cần cái gì cũng nghĩ cho tôi như vậy."
Phùng Kiến Vũ hiếm khi nhu thuận, an tâm tựa vào trong ngực Vương Thanh, "Em biết, nhưng mà em làm không được."
Vương Thanh ôn nhu nhìn Phùng Kiến Vũ, ngón tay ở trên môi cậu xoa xoa. Cuối cùng, anh cúi đầu xuống hôn lên môi Phùng Kiến Vũ. Nụ hôn này không mang tình dục, nụ hôn này đầy thành kính. Nụ hôn này cũng chẳng sâu thêm vào, nhưng mà vào giờ khắc này lại có vẻ ấm áp như vậy. Một khắc kia, giữa bọn họ tựa như chưa từng trải qua khó khăn của nhiều năm chia cách, một khắc kia, giữa bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Nụ hôn vừa qua, hai tay Vương Thanh từ sau lưng ôm lấy Phùng Kiến Vũ, hai người câu có câu không trò chuyện. Vương Thanh nói: "Đại Vũ, nếu em không chịu nói cho tôi biết chuyện trước kia. Vậy em hãy nói cho tôi biết, trước kia tôi là người như thế nào đi!"
Phùng Kiến Vũ đùa nghịch ngón tay Vương Thanh, nghĩ đến dáng vẻ Vương Thanh trước kia nãi Thanh nũng nịu, liền bật cười, sau đó nói: " Anh trước kia a, có lúc rất trầm ổn có thể chủ trì đại cuộc, nhưng mà có lúc tính khí lại như tiểu hài tử vậy. Khi đó tính cách của anh đặc biệt tốt, mọi người đều rất thích anh. Bất quá, anh thật sự thật sự thật sự đặc biệt thích ăn giấm."
Phùng Kiến Vũ đang nói liền nghĩ tới fan meeting trước dây, vốn là ban đầu phần lớn bảng đèn đều là Thanh vũ, kết quả về sau bởi vì Vương Thanh càng ngày càng nãi, bảng đèn Vũ Thanh càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đều cho Vương Thanh tên gọi mới, nãi Thanh ba. Bây giờ suy nghĩ một chút, Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy rất buồn cười.
Vương Thanh nghe Phùng Kiến Vũ miêu tả rất khác chính mình hiện tại, không hề có cảm giác mâu thuẫn, ngược lại chỉ cười phản bác Phùng Kiến Vũ, "Tôi làm sao có thể lại như tiểu hài tử vậy, tôi rõ ràng vẫn luôn rất cao lãnh có được hay không. Cho dù có hành động gì ngây thơ đi nữa, cũng nhất định là bởi vì tôi muốn trêu chọc cho em vui vẻ."
Phùng Kiến Vũ giờ khắc này cảm thấy thỏa mãn, cậu không nghĩ tới, trải qua bảy năm, Vương Thanh của cậu đã trở lại, trở lại bên cạnh cậu. Mặc dù bây giờ Vương Thanh cái gì cũng không nhớ, nhưng mà bọn họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian. Quan trọng nhất chính là, bọn họ vẫn yêu nhau sâu đậm, từ đầu đến cuối cho là người duy nhất của đối phương, ai cũng không muốn tạm bợ.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, cho đến mặt trời lặn, cho đến trăng sáng treo cao, cho đến Phùng Kiến Vũ ở trong ngực Vương Thanh bình yên thiếp đi.