Phùng Kiến Vũ đi vào quán bar, gọi một chai rượu huýt ky, từng ly từng ly rót vào bụng giống như đang uống nước lã vậy
Bắc Kinh vào lúc này trở nên nhỏ lại, khi Phùng Kiến Vũ uống được một nửa chai huýt ky, Vương Thanh mang đoàn người đi vào quán bar.
Lúc nãy Vương Chi Lệ kéo Phùng Kiến Vũ đi, không có người phát ngôn tiệc rượu chúc mừng cũng không có cách nào tiến hành tiếp nữa. Cho nên Vương Thanh giải thích cho mọi người một chút, lại nói đơn giản một đôi câu, tiệc rượu chúc mừng liền qua loa kết thúc. Vương Thanh vì trấn an những ông chủ lớn kia, chủ động mời họ đến quán bar uống rượu
Vương Thanh vừa đi vào quán bar, liền thấy bóng dáng Phùng Kiến Vũ ngồi trên quầy bar chìm trong men rượu. Vương Thanh chau mày, trong lòng dâng lên một trận không vui nghĩ: Phùng Kiến Vũ không phải mới vừa cùng chị mình đi ra ngoài nói chuyện sao? Làm sao bây giờ lại một mình ngồi ở chỗ này uống rượu, hình như còn uống không ít a.
Tầm mắt Vương Thanh rơi trên cổ áo sơ mi đang mở ra của Phùng Kiến Vũ. Bởi vì uống rượu, cho nên Phùng Kiến Vũ cởi áo khoác ra khoác lên trên ghế, sắn tay áo, cởi ra hai nút áo sơ mi.Lúc Phùng Kiến Vũ ngửa đầu uống rượu, Vương Thanh cũng có thể thấy xương quai xanh tinh xảo của cậu. Nhìn dáng vẻ hấp dẫn của Phùng Kiến Vũ khiến cho cả người Vương Thanh nóng ran.
Vương Thanh vội vàng thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình, liền thấy mấy người đàn ông cười đễu nhìn Phùng Kiến Vũ,còn có mấy cẩu tử núp trong bóng tối cầm máy chụp hình. Vương Thanh quay đầu nói với trợ lý một chút, trợ lý gật đầu liền đi tới chỗ đám kí giả . Vương Thanh lại nhìn những người đàn ông hèn hạ kia, trong lòng nghĩ: Nơi này quá loạn, không thể để cho hắn tiếp tục ở lại đây, đợi thêm chút nữa chắc chắn xảy ra chuyện. Dù sao đi nữa hắn cũng là người đại diện của công ty a.
Vương Thanh sãi bước đi tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ, đem cậu kéo đứng lên. Lúc này Phùng Kiến Vũ đã uống say khướt, Vương Thanh xuất hiện nhưng đã mất trí nhớ để lại trong lòng cậu một nỗi ưu tư quá lớn, lại thêm Phùng Kiến Vũ buổi tối chưa ăn gì đã chạy đến quán bar uống rượu, cho nên đầu óc cậu bây giờ là một mảnh hỗn loạn, không biết bản thân đang ở chỗ nào, chẳng qua là đem đầu rất tự nhiên tựa vào bả vai của Vương Thanh
Phùng Kiến Vũ không chút đề phòng khiến cho Vương Thanh rất tức giận, anh nghĩ nếu như không phải là mình mà là người khác tới đỡ Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ có thể hay không cũng đem đầu tựa vào bả vai người khác như vậy. Vừa nghĩ tới Phùng Kiến Vũ sẽ tựa trên vai những người khác, trong lòng Vương Thanh liền dâng lên một trận phiền não.
Vương Thanh cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, lại an bài nhân viên của mình tiếp những ông chủ kia, sau đó anh liền mang theo Phùng Kiến Vũ rời khỏi quán bar. Trên đường đến bãi đậu xe, Phùng Kiến Vũ tựa vào trên người Vương Thanh, anh vô hình cảm thấy thân thể Phùng Kiến Vũ cũng không có nặng bao nhiêu, khiến cho anh có cảm giác đang đỡ cả thế giới.
Đến bãi đậu xe, Vương Thanh cẩn thận đỡ đầu Phùng Kiến Vũ đề phòng đầu cậu đụng vào khung cửa xe, sau đó để cho Phùng Kiến Vũ ngồi vào ghế phó lái. Sau đó Vương Thanh cũng leo lên xe ngồi, tỉ mỉ thắt dây an toàn cho Phùng Kiến Vũ
Lúc thắt dây an toàn cho Phùng Kiến Vũ, một cảnh tượng quen thuộc ở trong đầu Vương Thanh thoáng qua, bên trong cảnh tượng là thanh âm quen thuộc, "Thanh nhi, em mặc kệ, sau này chỉ có em mới có thể ngồi ghế phó lái, hơn nữa sau này anh đều phải thắt dây an toàn cho em " Vương Thanh có cảm giác, người đó chính là Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh không biết tại sao mình phải làm như vậy, anh chẳng qua là cảm thấy những động tác này sao quen thuộc đến vậy, không có chút nào không được tự nhiên.
Bởi vì Vương Thanh không biết nhà của ở đâu Phùng Kiến Vũ, cho nên đem Phùng Kiến Vũ về khách sạn mà mình ở, thuê cho cậu một phòng, sau đó đem cậu đặt lên trên giường, giúp cậu cởi giàu xong mới đem chăn đắp kín cho cậu
Làm xong những thứ này Vương Thanh xoay người chuẩn bị rời đi, Phùng Kiến Vũ liền bắt được tay Vương Thanh, trong miệng nỉ non: "Thanh nhi, anh đừng đi, van cầu anh đừng đi, anh đừng rời bỏ em."
Vương Thanh xoay người, đứng ở bên cạnh giường Phùng Kiến Vũ. Anh nhìn khuôn mặt cậu trong lòng đang suy nghĩ: Phùng Kiến Vũ, cậu đến tột cùng là ai? Chúng ta trước kia là quan hệ như thế nào? Ánh mắt cậu rõ ràng nói cho tôi biết, quan hệ của chúng ta trước đây không bình thường.
Phùng Kiến Vũ lông mi thật dài run rẩy, từ từ mở mắt. Đôi mắt Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng, trong mắt còn có một tầng thủy quang.
Phùng Kiến Vũ mặt đỏ ửng ngồi dậy, hai tay vòng qua cổ Vương Thanh, đem miệng đến gần bên tai anh nhẹ giọng nói: " Em thật sự rất nhớ anh." Sau đó một đôi môi mềm mại ngọt ngào rơi trên mặt Vương Thanh
Vương Thanh lập tức ngây ngẩn, sau đó nhìn đến gò má hồng phớt của Phùng Kiến Vũ. Bộ dáng khả ái đó làm cho lòng Vương Thanh cảm thấy ngứa ngáy, tay êm ái nâng gò má Phùng Kiến Vũ lên, nói với cậu: "Tới, nhìn tôi."
Phùng Kiến Vũ nhu thuận nhìn Vương Thanh. Vương Thanh lại động tâm thêm một chút, anh hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?"
Phùng Kiến Vũ ợ rượu một cái, sau đó cười ngốc lên, nói: "Em làm sao mà không biết anh là ai." Sau đó mặt đầy thâm tình vuốt ve mặt Vương Thanh nói: "Anh là Thanh nhi của em, là người mà đời này em yêu nhất, là người mà đời này em muốn ở bên cạnh nhất. Anh là Vương Thanh của Phùng Kiến Vũ."
Nghe xong lời Phùng Kiến Vũ,trong đầu Vương Thanh chỉ cảm thấy một trận đau đớn tấn công."Người em yêu nhất " bốn chữ không ngừng ở trong đầu Vương Thanh vang vọng.
Phùng Kiến Vũ ôn nhu hôn lên môi Vương Thanh,từng chút từng chút, giống như gió lay động mặt hồ vẩy lên ngọn sóng nhỏ lăn tăn. Vương Thanh cảm thấy tâm mình bởi vì những chiếc hôn vụn vặt của Phùng Kiến Vũ mà run rẩy
Vương Thanh nhìn chằm chằm ánh mắt Phùng Kiến Vũ, giờ phút này ánh mắt cậu tựa như sâu vực sâu không thấy đáy, anh cảm thấy mình đã rơi xuống vực sâu rồi. Thanh âm Phùng Kiến Vũ phảng phất từ phương xa truyền tới, "Thanh nhi, yêu em."