Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 24: Mình... hình như mình thích đăng nguyên



-Nếu một ngày không có cơm để ăn thì cậu làm sao đây Di?

- Thì mình ăn mì.

.......

- Vậy nếu một ngày không có Đăng Nguyên thì sao?

-........”

Cô nhi viện thường ngày đã ồn ào nay càng náo nhiệt hơn vì có thêm Linh Đan. Tất cả mọi thói quen của ba đứa kia ít nhiều cũng có sự thay đổi, mà rõ rệt nhất là Hân Di. Cô nhóc ý thức được mình là chị nên biết nhường nhịn một số thứ cho Linh Đan chẳng hạn như chỗ ngủ, quần áo, giày dép.... cô nhóc luôn có cảm giác đặc biệt hạnh phúc khi được Linh Đan gọi một tiếng chị hai. Chắc có lẽ vì cô nhóc thèm “cảm giác gia đình”.

- Linh Đan hôm này đi học thế nào?

Cô bé vừa ngồi vào bàn ăn Hân Di đã hỏi han, chẳng qua hôm này là ngày đầu Linh Đan đi học phổ cập lớp 1. Nghĩ tới Hân Di lại thấy thương con bé từ nhỏ đến lớn không biết trường lớp là gì ngoài đòn roi và vết thương khắp người. Mẹ mất sớm, cha lại nghiện cờ bạc khiến ước mơ được đến trường trở nên quá xa xỉ với cô bé. Giờ Hân Di mới ngộ ra một điều rằng cuộc sống của mỗi người không ai là được hoàn hảo cả, tất có được tất mất đi. Mỗi người đều có những hoàn cảnh riêng, nỗi khổ riêng, như cô nhóc không có cha mẹ nhưng lại có các sơ yêu thương chăm sóc còn Linh Đan tuy có cha mẹ nhưng vẫn bị hất hủi, bạc đãi âu cũng là số phận.

- Vui lắm chị.... thầy giáo dễ thương lắm, hôm nay em học được rất nhiều chữ cái!

Hân Di cười cười mà tự nhiên muốn rơi nước mắt quá, thương con bé người ta mười tuổi đã học lớp bốn, biết đọc biết viết thành thạo cả rồi. Hồng Nhung đưa chén cơm mới xới cho Linh Đan rồi động viên.

- Cố lên em, năm sau lên lớp 5 chị chở đi học!

- Thích quá! - Linh Đan cười hí hửng.

- Chỉ cần học những thứ căn bản là được rồi, tiểu học cũng không khó lắm. Một chút mang vở anh ôn bài cho em!

Đăng Nguyên gắp đồ ăn cho cô bé ra vẻ dặn dò như ông cụ non làm Hân Di xí một tiếng rõ dài. Hồng Nhung ngồi cười khí thế, nói vậy chứ ai chẳng biết Đăng Nguyên là gia sư của cả cái cô nhi viện này đứa nào không hiểu cái gì cũng lôi cậu nhóc ra hỏi. Đến nỗi sơ chỉ thẳng Đăng Nguyên mà nói “ Gắng mà dạy mấy đứa nó cho đàng hoàng đứa nào rớt sơ hỏi tội con!” thế mới khổ chứ.

Bữa tối kết thúc mấy đứa nhỏ kéo nhau ra sân ngồi thành vòng tròn ngắm sao, kể chuyện ma. Đứa bày đầu ra cái vụ này không ai khác ngoài Hồng Nhung, ấy vậy mà nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ tụi nhỏ. Kể từ khi Trọng Nhân và Hải My được nhận nuôi và chuyển đi thì Hân Di, Đăng Nguyên và Hồng Nhung trở thành ba đứa lớn tuổi nhất trong mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện cũng là bộ ba quậy nhất.

Câu chuyện ma kinh dị được Hồng Nhung bắt đầu, giọng kể ma mị, lâu lâu lại thêm hiệu ứng âm thanh đáng sợ của buổi đêm khiến mấy đứa nhỏ co rúm lại. Vòng tròn ban đầu rất rộng, ngồi rất thoải mái bây giờ lại chẳng ra hình thù gì vì bọn nhỏ sợ quá cứ nhích sát vào nhau lại cho ấm cúng và bớt sợ hãi. Linh Đan ngồi trong lòng Hân Di chăm chú nghe Hồng Nhung kể trong khi Hân Di đang run lẩy bẩy, cô nhóc sợ ma. Đến đoạn cao trào tự nhiên gió ở đâu lùa qua một cái khiến mấy nhánh cây gần đó đung đưa, mấy đứa nhỏ sợ đến muốn tè ra quần vẫn không chịu bỏ câu chuyện. Lúc cơn gió vừa nãy thổi qua, mấy nhánh cây kia vừa đung đưa Hân Di đã vội túm chặt lấy tay Đăng Nguyên cả người nhích sát lại gần cậu nhóc. Nhìn bộ dạng co rúm lại như gà mắc đẻ của cô nhóc Đăng Nguyên cười khẽ, đã sợ như thế mà vẫn ngồi nghe, bây giờ mà vạch trần thế nào cô nhóc cũng lớn giọng cãi lại cho xem.

- Cả bọn đẩy cửa nhè nhẹ tiến vào trong ngôi nhà, bên ngoài màn đêm tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng ếch nhái kêu ộp ộp, chợt Mai phát hiện có tiếng cót két cót két lẫn vào trong tiếng ếch kêu kia. Cô đi sát lại gần Hải tiến sâu hơn vào trong, bên trong ngôi nhà chìm trong bóng tối, đen kịt không có một chút ánh sáng nào của trăng len vào. Tất cả đi chầm chậm chợt một bóng trắng lướt qua......

- Aaaaaaa..... ma kiaaaaaaa!!!!

Cả đám chạy tán loạn vào trong, Hồng Nhung không biết trời trăng gì nghe tiếng Hân Di la cũng xách dép chạy theo.

Đăng Nguyên nhìn xuống tay mình đang bị Hân Di nắm chặt, lại nhìn lên, cô nhóc đang thở hổn hển, mặt tái xanh như tàu lá chuối, tay kia của cô nhóc đang nắm tay Linh Đan. Chắc lúc nãy sợ quá cô nhóc túm đại hai người rồi chạy chăng? Nhìn bộ dạng lúc này của Hân Di vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

- Làm sao lại chạy kinh thế? đâu ma đâu?

Cậu nhóc chậm rãi hỏi sau khi đã ổn định nhịp thở.

- Lúc nãy... lúc nãy Di thấy có bóng người lấp ló chỗ cây chuối.

- Đâu... có thấy ai ở đó đâu... - Cậu chuyển tầm nhìn đến khóm chuối phía trước nhưng chẳng thấy gì.

- Thật mà. Di thấy rõ ràng!

- Cậu nhát gan nên tự hù mình doạn người thì có!

Hồng Nhung và mấy đứa kia đến đứng bên cạnh từ bao giờ,cô nhóc châm chọc Hân Di, cô nhóc làm sao mà không biết Hân Di là chúa sợ ma chứ. Nhưng mà Hân Di không chịu nhận cứ nhất quyết nói rằng rõ ràng đã nhìn thấy. Hai đứa cứ đổ qua đổ lại cho đến khi...

- Khuya rồi mấy đứa sao không đánh răng đi ngủ còn ở đó om sòm vậy hả?

Mễ đi tới nhắc nhở, trên tay mễ cầm một vài nhánh lá chuối, mấy đứa nhỏ nghi hoặc hỏi.

- Mễ mới đi đâu về thế?

- Thì mễ ra khóm chuối cắt vài lá về định sáng sớm gói bánh cho mấy đứa ăn.

Sự tình đã rõ, tụi nhỏ cười vào mặt Hân Di khằng khặc rồi chuồn về phòng hết bỏ lại Hân Di ấm ức đứng đó.

Sáng hôm sau, tất cả đến lớp như thường lệ. Sau hai tiết đầu học tập mệt mỏi, căng thẳng và cái bụng kêu réo cồn cào Hân Di và Hồng Nhung đã có mặt tại căn tin trường. Mỗi đứa mua cho mình một ổ bánh mì sandwich bèn dắt tay nhau đi lên lớp. Hồng Nhung vừa đi vừa càm ràm Hân Di.

- Nếu một ngày không có cơm để ăn thì cậu làm sao đây Di? Mới chịu đói có một chút đã làm loạn cả lên.

- Thì mình ăn mì. À còn bánh mì nữa, cũng ngon lắm!

Cô nhóc giơ ổ bánh mì lên lắc lắc rồi cắn một miếng cười khúc khích, Hồng Nhung lắc đầu. Cô nhóc nghĩ ngợi gì đó hồi lâu lại hỏi.

- Vậy nếu một ngày không có Đăng Nguyên thì sao? Cậu định tìm ai để thay thế đây. Cơm còn có bánh mì hoặc mì vậy Đăng Nguyên....

Đang ăn ngon lành đột nhiên cô nhóc bị mắc nghẹn vì câu hỏi của Hồng Nhung.

- Khụ... khụ....

Hồng Nhung vỗ vai đưa cho Di chai nước. Cô nhóc tu một hơi hết nửa chai, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về câu hỏi của Hồng Nhung.

- Thật ra mình cũng không biết nữa! Nhưng mà cậu ấy và cơm không giống nhau sao đem ra so sánh được.

Hồng Nhung định nói thêm gì đó nhưng tiếng trống đã không cho cô nhóc thêm cơ hội, thế là cả hai vào lớp. Trong giờ học Hân Di chẳng thể tập trung nổi, cô nhóc hết nhìn Đăng Nguyên rồi lại suy nghĩ về lời của Hồng Nhung. Đêm đó Hân Di mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào chợp mắt được. Cô nhóc suy nghĩ về Đăng Nguyên, lần đầu tiên sau ngần ấy năm quen biết cậu nhóc Hân Di mới nghiêm túc nghĩ về cậu. Phải Đăng Nguyên là một người rất quan trọng với cô nhóc, cậu ấy quan trọng hơn cả cơm, quan trọng theo một cách rất đặc biệt. Mấy năm qua cô nhóc đã quen với sự hiện diện của Đăng Nguyên nên cũng không biết nếu không còn cậu nữa cuộc sống sẽ thế nào. Thôi tạm thời không nghĩ nữa.

Hôm nay là thứ hai đầu tuần có buổi sinh hoạt dưới cờ, sau khi thực hiện hết các nghi lễ chào cờ, thầy tổng phụ trách tổng kết thi đua giữa các lớp học, rồi đến thầy hiệu trưởng lên nhắc nhở một vài sai phạm của các lớp khác, cuối cùng thầy dành hết lời khen ngợi cho đội tuyển học sinh giỏi vừa giành được giải về cho trường. Và trong số đó có cả Đăng Nguyên, cậu nhóc giành được giải nhì cuộc thi giải toán trên máy tính cầm tay cấp tỉnh. Còn một người nữa mà Hân Di luôn cảm thấy ghen tị đó là Mai Thanh Thanh, cô nhóc cũng giành được giải nhì cuộc thi văn hay chữ tốt cấp tỉnh. Cả hai đều nhận được những lời khen có cánh của thầy hiểu trưởng. Nhìn hai người họ đứng cạnh nhau nhận thưởng tự nhiên Hân Di cảm thấy không vui một chút nào.

Mang tâm trạng không vui hết giờ sinh hoạt Hân Di tranh thủ đi vệ sinh nào ngờ lại gặp Thanh Thanh và cô bạn của nhỏ ở đấy. Hân Di lắng tai nghe đoạn tâm sự của hai người bọn họ.

- Tớ có chụp cho cậu một tấm lên nhận giải đứng cạnh Đăng Nguyên đây này!

- Thật không? đưa tớ xem....

- Đây đẹp không?

- Woa... rõ và đẹp thật đấy cảm ơn cậu nha!

Thanh Thanh suýt xoa, Hân Di ở trong chề môi “Đẹp cái con khỉ”.

- Mà này cậu thích tên Nguyên đó thật à? - Cô bạn kia tỏ vè nghi hoặc.

- Thật. Không gặp cậu ấy thì nhớ, ngày ngày chỉ muốn được nhìn thấy cậu ấy, đêm về cũng mơ thấy cậu ấy, cậu ấy chính là động lực để mình học giỏi môn toán đấy. Cậu nói xem không phải thích thì là gì?

- Ừ... thật ra thì tên đấy nhìn cũng được....

Tiếng nói ngày một xa dần... Hân Di mở cửa bước ra, lòng nghĩ ngợi.

- Thứ hai này Nguyên phải lên Hà Nội dự thi cấp thành phố, có lẽ sẽ ở đó một ngày!

Đang đạp xe về Đăng Nguyên thông báo cho Hân Di, cô nhóc vội hỏi.

- Sao? Vậy môn văn cũng lên đấy thi hả?

- Ừ, sao vậy?

Đăng Nguyên hỏi lại, cậu nhóc thắc mắc làm gì mà Hân Di phản ứng gay gắt thế.

- Không có gì. Chúc Nguyên may mắn nhé!

Nghe giọng chúc yểu xỉu cậu nhóc đoán là có chuyện gì rồi nhưng cũng không hỏi lại vì thường thì mỗi khi buồn Hân Di sẽ chủ động nói ra, bây giờ cô nhóc không nói cậu cũng không tiện hỏi.

Đêm Chủ Nhật trước ngày Đăng Nguyên lên Hà Nội các sơ và mễ dặn dò cậu đủ điều, chuẩn bị quần áo, bánh cho cậu mang theo dọc đường, cả cô nhi viện cứ như muốn loạn lên vì cậu. Mọi người vui mừng lắm vì thành tích thi cử của Đăng Nguyên quá xuất sắc nay lại đi dự thi cấp thành phố, mấy sơ cứ phải nói là hãnh diện lắm, khoe mãi thôi. Kì này có Thanh Thanh đi cùng Hân Di không vui cho lắm nhưng vẫn không tỏ vẻ ra bên ngoài phần vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần thi cử của Đăng Nguyên và niềm vui của mọi người.

- Nguyên này lo chăm chỉ ôn bài thi thật tốt nhé đừng có tiết xúc nhiều với mấy đứa lớp khác, nhất là nữ đấy!

Bốn đứa đang ngồi ăn trái cây ngoài hiên, Hồng Nhung nghe Hân Di dặn dò Đăng Nguyên mà suýt mắc nghẹn, đây rõ ràng là có ẩn ý gì đó rồi cô nhóc đoán vậy, bây giờ cũng đã học gần hết lớp 7 mấy cái vụ tỉnh cảm trai gái gì đó Hồng Nhung cũng nói là khá am hiểu. Riêng Đăng Nguyên thì vẫn tỉnh bơ hỏi lại.

- Sao vậy?

- Thì... mắc công bọn nó hỏi bài mất thời gian.

Hân Di kiếm chuyện lấp liếm Đăng Nguyên chỉ biết ừ nhẹ.

Sáng thứ hai Đăng Nguyên đi sớm, mấy sơ, mễ, có cả Di và Nhung tiến cậu. Hôm đó hai đứa vẫn đi học bình thường, Hồng Nhung chở Hân Di thay Đăng Nguyên. Ngồi sau xe cô nhóc cứ than vãn mãi.

- Sao Nhung chạy như rùa bò thế? Nếu là Đăng Nguyên nãy giờ đã đến trường rồi!

- Đi lên Hà Nội mà kêu Đăng Nguyên chở cậu!

Bực bội vì Hân Di cứ lèm bèm cô nhóc quát lên cho một câu, Hân Di chề môi “Đợi cậu ấy về đi rồi biết!”

Cả ngày hôm đó Hân Di cứ như tổ ong bị chọc, bực dọc trong người mãi, Hồng Nhung làm cái gì cô nhóc cũng phê bình xong rồi lại một câu Đăng Nguyên, hai câu Đăng Nguyên, Hồng Nhung tức lắm.

Hân Di cũng không biết vì sao cứ thấy khó chịu trong người, cô nhóc cứ suy nghĩ không biết Đăng Nguyên thế nào rồi? Cậu ấy có gặp Thanh Thanh không? hai người họ có nói chuyện với nhau không? Hôm nay không có Đăng Nguyên đúng thật là buồn, cô nhóc cứ nghĩ về cậu mãi. Bất chợt nhớ đến lời Thanh Thanh nói trong nhà vệ sinh. “Thật. Không gặp cậu ấy thì nhớ, ngày ngày chỉ muốn được nhìn thấy cậu ấy, đêm về cũng mơ thấy cậu ấy, cậu ấy chính là động lực để mình học giỏi môn toán đấy. Cậu nói xem không phải thích thì là gì?”. Chẳng lẽ cô nhóc cũng thích Đăng Nguyên rồi sao, hôm nay không gặp cậu ấy quả thật là nhớ chỉ muốn cậu ấy về ngay tức khắc thôi. Tối hôm qua cũng vừa mới mơ thấy cậu ấy....

- Nhung này! Mình... hình như mình thích Đăng Nguyên.

Két....

Hồng Nhung phanh xe gấp sau câu thổ lộ của Hân Di.

- Cậu... nói thật... á?

- Ừ... cậu nghĩ xem, không gặp cậu ấy mình khó chịu trong người thế nào ấy, chỉ muốn cậu ấy về ngay thôi, mấy đem nay cũng mơ thấy cậu ấy nữa. Như vậy là thích rồi phải không?

Hân Di trần tình, gương mặt ủ dột. Hồng Nhung ngẫm nghĩ cũng gật gù.

- Hình như vậy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv