Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn,phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồilâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạxuống.
Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô.
“Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút.
“Phía trước sáng quá”.
Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc CốChuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại,cô nói “Anh không sấy tóc sao?”.
Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”.
“Về nhà?”.
Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”.
“Ừ”.
“Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rấthoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắtnằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặplại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặccũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ởBắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thếtrở thành bạn bè”.
“Anh ta rất tốt,là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận củaanh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểukhông?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì.
Hồi lâu, Cố Chuẩn hỏi.“Anh ta có thường xuyên rảnh không?”.
Mạc Ninh khó hiểu, nhưng vẫn trả lời.“Có”.
“Anh ta là đồng nghiệp với Dịch Tự, vì sao Dịch Tự bận rộn còn anh ta lạirảnh?”. Cố Chuẩn nhìn về phía cô.“Em không nghĩ có nguyên nhân nào trong đó sao?”.
“Anh đang nghi ngờ điều gì?”.
“Một người đàn ông nguyện vì một người phụ nữ tìm ra thời gian rảnh rỗi củamình, anh không cho rằng có người nào lại không có ý tứ gì”.
Mạc Ninh bị những lời này của anh làm cho nghẹn họng, khó tin nói.“KhâuTuân là bạn em, em hiểu anh ta hơn anh. Anh ta thích người khác, cũngkhông hợp với em”.
“Anh là đàn ông, anh hiểu đàn ông hơn em”.
Mạc Ninh cười lạnh.“Nếu như em cho anh biết, anh ta có tình cảm chân thành với cô gái khác, anh còn nghĩ thế sao?”.
Cố Chuẩn không lập tức đáp lại, qua hơn một phút anh mới nói “Có”. Anhhoàn toàn tự tin vào mắt mình, Khâu Tuân đối với Mạc Ninh, tuyệt đốikhông chỉ đơn thuần là một “khuê mật” như cô nghĩ.
Vì phản ứng này của Cố Chuẩn, Mạc Ninh tức giận, cô gật đầu, châm chọccười nói “Được, được… theo như ý anh, vậy em nên làm thế nào?”.
Cố Chuẩn không nói thêm gì nữa.
Tức giận của Mạc Ninh bị bỏ lơ, cô không chút không chế hạ giọng nói.“Emkhông ngại nói cho anh biết, trong mắt và trong lòng em, Khâu Tuân, TôDã Nghi và Chu Nhất Nặc là giống nhau, em cũng không ngại nói cho anhbiết, em rất sợ anh sẽ hiểu lầm em, sợ anh giận, em cũng không ngại nóicho anh biết, Mạc Ninh em cho đến giờ vẫn không thể quên được anh… Emquan tâm chính là, em chưa bao giờ hoài nghi anh cùng cô gái bên cạnhmình có gì gút mắc, cho dù bên cạnh anh thỉnh thoảng lại nhảy ra một cônàng triệu phú nào đó nói cho em biết em không xứng với anh, dù là đêmhôm đó anh cùng Tạ Linh… em vẫn tin tưởng, tin tưởng với anh em là duynhất… đây cũng là nguyên nhân em vờ ngớ ngẩn đợi chờ anh đến tìn em… thế nhưng em giờ mới biết… anh căn bản không tin em. Cố Chuẩn, anh có tưcách gì không tin em?”.
Lời nói đến đây, Mạc Ninh cũng không còn muốn ngồi trong xe nữa, nhanh chóng mở cửa bước xuống.
Mặc dù tối, tay Cố Chuẩn cũng rất nhanh, chính xác kéo cô lại. Cô nhanhchóng rơi vào ngực anh, bắt đầu dãy dụa, nước mắt không ngừng rơi xuống, mang theo giọng nức nở nói.“Vì sao anh lại đối với em như thế? Vì saoanh khiến em cảm thấy khó khăn như vậy? Anh biết không? Nhiều khi em đãnghĩ, có phải là đổi người khác, đổi người có thể thông cảm cho em, baodung em, em sẽ không tốt hơn… anh thật sự…”.
Cố Chuẩn ôm chặt cô, không đợi cô nói xong, chính xác hôn lên môi cô.
Cô đẩy anh ra, nước mắt vẫn rơi trên mặt, vừa khóc vừa nói.“Mỗi lần anh đều dùng chiêu này, anh…”.
Cố Chuẩn cố định tay cô đang đánh loạn, lần nữa hôn cô, đến khi cô khôngngừng “ô ô” phản kháng, anh hôn nước mắt của cô, cô lại bắt đầu nóianh.“Anh bỏ em ra…”.
Sau đó, Cố Chuẩn lập tức xâm chiếm cô, anh đem nước mắt đưa đến miệng cô, tàn sát bừabãi trong miệng cô càn quét, đổi theo chiếc lưỡi vô lực của cô, phóngtúng dây dưa.
Cho đến khi tiếng nức nở nghẹn ngào của cô đã đi xa.
Cho đến khi hai người đều không còn không khí, Cố Chuẩn mới buông môi cô ra, dán môi lên tai cô nói.“Anh xin lỗi”.
“Lần sau không cần phải lạnh lùng rời đi như thế. Mỗi lần em đi như vậy, anh sẽ cảm thấy em rời xa anh rất dễ dàng. Thế nhưng, anh nghĩ là một người đàn ông, nếu nhưng đối với hành động người phụ nữ của mình che chởtrước đàn ông khác trước mặt mình mà không làm mưa làm gió, anh nghĩ anh ta nhất định không phải đàn ông… hoặc là, người đó không đủ yêu em”.
“Mà anh, là đàn ông. Hơn nữa, người đàn ông này còn rất yêu em”.
“…Cho nên, anh không thể nhắm mắt làm ngơ, dù anh tin em sẽ không phản bội anh, dù anh biết rõ anh ta sẽ không thành công”.
HOÀN