*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ cái ngày mà nó với hắn nói câu chia tay, người phụ nữ tên Tuyết Tình Nhi đã trở nên bạo dạn không ít.
Tuyết Tình Nhi thật sự rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của cô ta khiến tất cả muốn tức điên. Dù là ở trong bất cứ hoàn cảnh hay tình huống nào, cô ta đều bám lấy Sum như một con bạch tuộc, mặc kệ những ánh mắt tức ghen lẫn thờ ơ của nó.
Tấm mặt nạ thiên sứ lúc này đã hoàn toàn bị lột bỏ. Bây giờ trong trường, không ai không biết bộ mặt lẳng la đa tình của cô ta. Hóa ra Tuyết Tình Nhi cũng giống như bao nhiêu hoa khôi khác, một khi bản thân đã có thứ mình muốn thì đám người xung quanh có nói gì thì cô ta cũng không sợ. Bây giờ, việc cần giải quyết nhanh chóng lúc này là khiến cho trái tim hắn một lần nữa trở về với cô, có như thế thì những kẻ từng bè dỉu, bôi bẩn cô dù có địa vị cao quý cỡ mấy cũng sẽ bị chà đạp.
Dã tâm cùng tham vọng mãi mãi là thứ khiến cho Tuyết Tình Nhi không bao giờ bị gục ngã. Đê tiện thì sao!? Chó cái thì sao! Trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có quyền lực mới là thứ quyết định tất cả. Dù cả đời cô bị tiếng xấu bôi bẩn nhưng chỉ cần được sống trong một thế giới xa hoa, tiền bạc thì những cái giá đó có đáng là gì. Cô! Tuyết Tình Nhi sẽ mãi mãi là âm hồn bất tán bám theo hắn, làm hắn vĩnh viễn thuộc về mình.
Giờ nghỉ giải lao như thường lệ, Tuyết Tình Nhi tiếp tục sử dụng chiêu bạch tuộc, bấu víu lấy Sum. Cô ta nghênh ngang, cứ kè kè bên cạnh Sum, vô cùng cảm thấy thỏa mãn với những ánh mắt tức tối, ghen tị. Một số người thì lại chẳng buồn để ý đến ánh nhìn chanh chua, thách thức đó, họ chỉ quan tâm tới sắc mặt không cảm xúc của Trần thiếu gia. Dường như việc Tuyết Tình Nhi lẽo đẽo theo mình như một con cún chỉ là chuyện bình thường, cho dù cô ta có nũng nịu hay ủy khuất trách móc thế nào thì cũng không khiến cho hắn phải bận tâm, để ý.
" Cái gì thế này!?"
Ở một nơi vắng vẻ, Gin nhíu nhày, khó chịu lên tiếng, đã bảo là hẹn nhau ra đây nói chuyện một mình thế nào mà lại kéo thêm ả phụ nữ đáng ghét thế kia.
Sum nhắm hờ mắt, ngồi xuống chỗ ghế đá làm ngơ. Kì thực, hắn cũng không nghĩ Tuyết Tình Nhi lại mặt dày đến mức như vậy. Bình thường, chỉ cần có sự hiện diện của cậu là cô ta sẽ tự động biến mất, thế mà hôm nay bỗng dưng lại dũng cảm như vậy thì chắc chắn là có âm mưu gì.
"Mặc kệ đi! Chỉ là một con chó hoang bám đuôi theo chủ thôi mà! Để ý làm gì!"
Câu nói bâng quơ này không khỏi làm cho sắc mặt của Tuyết Tình Nhi tái mét. Cô ta cau mày quay lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn nhưng đáp lại chỉ có thái độ thản nhiên, ánh mắt khép hờ như sóng yên biển lặng. Sao hắn lại có thể xem thường cô tới mức như vậy!? Chẳng lẽ trong mắt hắn, cô không bằng một nửa con bé mắt tím kia sao?!!!
Thân thể mảnh mai run run, Tuyết Tình Nhi mặt tối sầm, nhanh chóng chuyển người chạy đi chỗ khác. không gian lúc này còn sót lại duy nhất hai người, Gin bây giờ mới yên tâm thở dài nhưng vẫn không quên tức giận trừng hắn, môi khẽ hắng giọng.
"Hội đồng thợ săn bắt đầu giao nhiệm vụ rồi! Họ phát hiện ra trong mấy ngày mùa đông gần đây có ẩn chứa một luồng ma thuật hắc ám rất nguy hiểm, đang
tràn lan vào thành phố!"
"Nó như thế nào!?"
"Hiện tượng gần đây là nước thường xuyên đóng băng!"
"Vậy nguy hiểm cái khỉ gì!?!? "
"Dưới lớp băng ẩn chứa các thi thể chết một cách kì lạ!"
"......"
"Từ một vũng nước rất nhỏ, thậm chí chỉ vừa bằng nắm tay, độ sâu không quá nửa mét thế mà sau một ngày lại biến thành một hồ nước lớn, xâm lấn hết cả mặt đường khiến cho giao thông trở nên mất ổn định, hơn nữa khi họ đập phá các mảng băng đó thì phát hiện toàn là xác chết ở dưới đáy!"
Gin rút ra một xấp giấy, tường thuật lại, bên trên còn đính kèm theo những hình ảnh được chụp ở các góc độ khác nhau, rất rõ ràng và chi tiết. Theo như phân tích của hắn thì các thi thể này đã bị đóng băng ít nhất một năm, nhưng một số dữ liệu được ghi lại thì có người chỉ mới chết từ ngày hôm qua, da dẻ bỗng dưng chuyển thành màu xám đen kì lạ, mắt và miệng đều mở, tỏa ra một mùi hôi thối, kéo theo đó là trên trán của những nạn nhân đều có một hình xăm trắng đen quái dị. Nhưng tại sao....người chết, lại toàn là đàn ông!?
Quan sát biểu cảm chăm chú của Sum, dường như cậu cũng nghĩ hắn đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề. Tay tiếp tục rút ra một xấp tài liệu màu xanh nữa, nhưng nhẹ và mỏng hơn cái trước, có lẽ là ghi chép về lai lịch.
Quả thực, những nạn nhân này toàn bộ đều là đàn ông. Hơn nữa, đây toàn là những nhân vật nổi tiếng đình đám về các scandal hẹn hò, cặp bồ. Nhưng trong số đó, cũng có
những người bình thường, không hiểu sao vô cớ mà chết. Chẳng lẽ, thủ phạm của vụ án này chủ yếu là nhắm đến đàn ông sao!? Sao lại có tên biến thái đến như thế!!!!!!!!!!  ̄ˍ ̄llllll
"Vậy...khi nào hành động!? "
Sum trả hết xấp giấy lại, vuốt mồ hôi trên trán lạnh nhạt hỏi. Nếu như đây không phải là lệnh của hội đồng thì hắn cũng không rảnh mà tham gia rồi. Cái vụ án này biến thái chết đi cho được.
"Tùy! Hiện tại thì vẫn chưa nguy hiểm, phạm vi xảy ra là những nơi vắng người, đặc biệt là những con hẻm tối tăm, ít người qua lại! Vì hành động quá kín đáo nên ngay cả cảnh sát cũng chưa biết! Duy nhất chỉ có thợ săn và những gia tộc có phép thuật kịp thời phát hiện!"
Gin ngồi xuống, phân tích rõ ràng, liền mạch. Bầu không khí lại quay về chốn im lặng khi cả hai chẳng còn vấn đề gì để nói nữa. Cậu cảm giác, thời gian dường như đang trôi thật chậm. Đau đớn cùng bi thương cũng vì thế mà ăn mòn sâu vào trong trái tim, không có cách nào chữa. Hóa ra, thời gian cũng không phải là liều thuốc khiến ta quên đi một người mà nó lại càng khiến độc tố ngưng tụ trong người càng phát tán, tràn lan nhiều hơn, vô phương cứu chữa.
Ước gì cậu chưa bao giờ gặp cô.
Chưa bao giờ....
///////////////////
"Giao dịch!? Thú vị! Cô là người đầu tiên muốn thoát khỏi tôi đấy!"
Ý thức tua ngược về khoảng hai tháng về trước, nơi cậu đã cướp đi nụ hôn đầu của cô. Gin ngồi khoanh tay trên ghế, ánh mắt hổ phách hằn rõ tia máu bởi những lời nhục mạ bản thân vừa nãy. Người phụ nữ không biết trời cao đất dày đúng là kẻ đầu tiên dám ra điều kiện với cậu, biết bao nhiêu cô gái muốn lên giường còn chưa được huống gì là đính ước với nhau. ( Tiểu Nhã: Xem lại
Black Moon nghe thấy như vậy, cố nén cảm giác tức giận, miệng cười khinh, con ngươi sắc bén mơ hồ ẩn hiện tư vị chết chóc. Hừ! Nếu không phải bản thân bị bắt buộc che giấu thân phận thì cô đã một cắc phanh thây cậu rồi, ai cần cái danh nghĩa hôn thê thấp hèn này chứ. Dù sao thì khế ước đính hôn này cũng chỉ duy trì được trong hai năm.
Tuy nhiên, trong hai năm đó cô không muốn cuộc sống của mình bị quấy nhiễu bởi con người, chỉ cần làm ra một cái bản hợp đồng thì sẽ không ai liên quan đến ai, nước sông không phạm nước giếng.
Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của cô rồi đấy!
Lặng lẽ rút một tờ giao dịch ra, Black Moon tao nhã vòng qua chỗ rải đầy mảnh thủy tinh, đi đến. Gin nhướng mày, bản thân chán ghét nhìn tờ giấy in rõ hai chữ giao dịch, bàn tay nắm đặt trên ghế nổi cuồn cuộn gân xanh. Chẳng lẽ não của người phụ nữ này bị hỏng rồi à, cậu đã nhịn đến mức này mà cô ta còn muốn chọc giận cậu. Rốt cuộc là cậu có nên đá văng cô ta hay không đây!?!?!?!?!?!?
"Đừng - khiến - tôi - nổi - điên!!!!"
Gin nghiến răng, gằn rít nói nhưng đáp lại chỉ là thái độ thờ ơ, không coi ai ra gì. Lần này, cơn tức thật sự đã lên đến đỉnh điểm, Gin đứng dậy định cho cô một bạt tai ai ngờ cơ thể của Black Moon né tránh nhanh như cắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng rút cây bút cắm trong túi ngực cậu, rạch một đường dài trên chỗ ô trống màu trắng. Tất cả hành động này khiến cho Gin không khỏi kinh ngạc, vừa rồi...là cậu nhìn lầm đúng không!? Sao một cô gái sở hữu tính cách tiểu thư khuê các như cô mà lại có thân thủ linh hoạt đến vậy!? Chẳng lẽ mắt cậu bị hoa thật!?!?!?!?
Ý thức mãi chìm trong dòng suy nghĩ thì tờ giấy trắng đã chìa ngay trước mặt từ khi nào. Gin hoàn hồn, sự kinh ngạc vẫn lưu lại đâu đó nơi khóe mắt, nhưng chúng nhanh chóng biến mất khi bản thân vô tình nhìn thấy nụ cười thách thức của cô. Black Moon liếc mắt cười khinh, ấn mạnh tờ giấy trước ngực cậu rồi đi vào trong nhà sinh sửa soạn lại. Bầu không khí trong căn phòng lúc này rét lạnh tới đáng sợ, cậu đứng yên bất động, căm phẫn nhìn bóng dáng kiêu ngạo thản nhiên bỏ đi, nội tâm sôi sùng sục một đống lửa giận, hận không thể bóp chết cô tại chỗ. Được! Được lắm! Muốn thách nhau chứ gì!? Đã thế thì bổn thiếu gia không cần phải nương tay do dự nữa, dù sao thì lợi ích thu được trong bản giao dịch lần này là một nửa gia sản hiện tại của cô. Hơn nữa, trong khoảng thời gian hai người đóng giả hôn thê của nhau. Lúc đó, cậu mà không ra tay dạy dỗ lại thứ phụ nữ kiêu ngạo này thì tên của cậu sẽ viết ngược!!!!!!!!
"Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi nào!"
Gin cười độc ác, ký thật mạnh vào tờ giấy. Con ngươi hổ phách hiện lên sự tàn độc cùng một đống âm mưu, thủ đoạn định giày xéo Black Moon. Nhưng cuối cùng, bản thân
lại lún sâu vào mật ngọt, lúc mà thân thể hai người hòa thành một.
Cái đêm ngọt ngào hôm ấy, cậu mãi mãi không thể quên. Ánh mắt, đôi môi,cơ thể và tiếng rên rỉ mê hồn ấy. Tất cả khiến bản thân không thể quay đầu lại.