Thời Vũ không dùng khinh công, một chân sâu một chân cạn từng bước trên đường núi.
Vầng trăng soi sáng, biển xanh bao la.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn núi Lạc Dương, nơi này xanh tươi ẩm ướt, hầu như mỗi một ngày đều có mưa. Ký ức nơi này mang theo hương thơm lưu luyến và cảm giác ẩm ướt —— mà với sát thủ như hắn, hẳn không thể quay về.
Thời Vũ cúi đầu, ngón tay vuốt v e hoa văn trên tay áo. Hắn đã mô phỏng trong đầu vô số lần cách giết Thích Ánh Trúc. Thủ đoạn dùng để giết nàng thật sự quá nhiều, khiến nàng chết một cách không đau đớn quả thực dễ dàng. Chỉ có điều, mỗi một lần mô phỏng, kết quả đều là Thích Ánh Trúc cả người lạnh băng nằm trong lòng hắn, không mở mắt ra nữa.
Bởi vì hắn luôn nghĩ đến việc này nên lại càng thêm cảnh giác, sợ hãi, cảm thấy lời cảnh cáo của Kim Quang Ngự với mình thật đúng lúc.
Ngón tay vuốt v e tay áo, Thời Vũ bỗng nhiên cảm thấy đường nét hoa văn không đúng lắm. Hắn cúi đầu, đưa tay áo lên mí mắt. Đầu chỉ rối tung, lại bị hắn vuốt qua vài cái đã loạn hết cả lên. Sợi chỉ màu đen mỏng manh trên tay áo đung đưa theo gió lạnh.
Thời Vũ trừng mắt cười thành tiếng, trong lòng bỗng xuất hiện vui vẻ ngắn ngủi xoa dịu đi do dự ban đầu của hắn.
Đây là thứ mà Thích Ánh Trúc tự tay làm cho hắn!
Hắn lúc ấy không để ý tới, chỉ một lòng rối rắm vấn đề giết nàng. Hiện tại mới có một lát mà sợi chỉ kia đã rối loạn …. Nữ công của Ương Ương quả nhiên chẳng ra gì như nàng nói.
Nàng may vá còn không tốt bằng hắn!
Thời Vũ phát hiện điều này, tâm tình vui sướng, bước chân xuống núi cũng không còn nặng nề nữa. Giữ trạng thái như vậy mà xuống núi, Thời Vũ quay lại Uy Mãnh tiêu cục. Hồ Lão đại ngạc nhiên khi nghe được cái tên “Thời Vũ”.
Trên giang hồ đồn đại chuyện “Tần Nguyệt Dạ” ở Khúc Ốc. Trận chiến ấy đã tới tai Hồ Lão đại. Nghe nói là Tần tiểu lâu chủ chiến thắng, mang theo nhóm sát thủ biến mất. Hồ Lão đại nhẹ nhàng thở ra, biết mình cược đúng rồi.
Nhưng chiều nay, tiêu cục có một người tên “Sử Vũ” bị thương, sau khi trở về còn dò hỏi khắp nơi có ai tên Thời Vũ không.
Hồ Lão đại chỉ biết mỗi “Ác ma Thời Vũ”. Mà “Ác ma Thời Vũ” giết người xong còn quay lại làm gì? Chẳng lẽ lúc trước mình không chiêu đãi tốt vị đại nhân này sao?
Hồ Lão đại nghênh đón Thời Vũ, hắn nhìn lên thấy sắc mặt Thời Vũ vẫn như thường, trong lòng nhẹ nhõm. Hồ Lão đại đích thân sắp xếp chỗ ở cho vị đại nhân này, cũng hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì: “…. Ta tưởng đại nhân sẽ không trở lại. Chẳng lẽ lần trước vẫn chưa giết hết sao? Đại nhân có cần ta làm gì không?”
Thời Vũ liếc hắn một cái: “Không cần. Ta đã nhận nhiệm vụ mới.”
Nghe nói không liên quan đến mình, Hồ Lão đại hoàn toàn thả lỏng. Hồ Lão đại vẫn quen cung kính như cũ: “Cái đó, đại nhân muốn tìm tư liệu của ai? Trấn nhỏ này ta biết hết, nhưng phạm vi ngoài trấn nhỏ này thì ta thật sự bất lực ….”
Sắc mặt Thời Vũ có chút không tốt.
Hắn liếc Hồ lão đại một cái, sống lưng Hồ lão đại bỗng lạnh, sợ bị Thời Vũ đánh cho một đao. May mắn thay, Thời Vũ không có phát rồ như vậy. Thiếu niên dời đi ánh mắt, hậm hực nói: “Không cần tìm tư liệu.”
—— Bởi vì bây giờ, hắn đã rất hiểu người mình muốn giết.
Biết nàng khi nào ngủ dậy, biết nàng khi nào sẽ đi vào giấc ngủ, biết nàng ban đêm sẽ trằn trọc vài lần, động tĩnh gì cũng có thể đánh thức rồi nàng sẽ thức trắng đêm ….
Hắn còn biết mỗi lần nàng kêu “Thời Vũ” là có ý tứ gì, biết nàng cả ngày rầu rĩ không vui sẽ ngồi một mình viết viết vẽ vẽ, biết bế nàng lên sẽ nhẹ bao nhiêu, …. “Biết” rất nhiều lại trở thành sự tra tấn trước nay chưa từng có.
Thời Vũ rầu rĩ đem mặt úp xuống hai tay, hỏi Hồ lão đại: “Người đã chết, thật sự không thể sống lại sao?”
Hồ lão đại: “Hả?”
Hơi thở nhẹ bẫng, hiển nhiên hắn không cần Hồ lão đại trả lời.
—
Thời Vũ lại biến mất hai ngày.
Thích Ánh Trúc ở trong nhà rầu rĩ ngồi luyện chữ, nàng cả ngày như vậy, cảm xúc trầm mặc, ít khi nở nụ cười. Thành nhũ mẫu quan sát nàng đã hai ngày vẫn không thể đoán ra nữ lang có suy nghĩ đến thiếu niên gọi là “Thời Vũ” kia hay không.
Thành nhũ mẫu cũng không có thời gian quan tâm đ ến hắn. Hai ngày nay mỗi ngày khi trời sáng, chăm lo cho Thích Ánh Trúc xong bà liền xuống núi, nói muốn mua vài thứ. Thích Ánh Trúc trong lòng thấy kỳ lạ, hỏi bà cần mua gì. Thành nhũ mẫu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà bịa chuyện mua một ít củi gạo mắm muối. Thích Ánh Trúc không hiểu cái đó, bán tín bán nghi.
Thực tế Thành nhũ mẫu mỗi ngày đều đi đến hiệu thuốc dưới chân núi, hỏi thuốc của nữ lang, khi nào mới có.
Thành nhũ mẫu: “Mặc kệ nói như thế nào, nữ lang nhà ta mặc dù không phải thiên kim chân chính nhưng phụ mẫu của nàng năm đó đã cứu Hầu gia và phu nhân. Nếu không phải phụ mẫu của nữ lang nhà ta cho Hầu gia và phu nhân ở lại thì sao làm sao có chuyện ôm nhầm thiên kim …. Nói không chừng phụ mẫu của nữ lang nhà ta cũng sẽ không chết, vẫn còn sống tốt đến giờ!”
“Hầu phủ nuôi nữ lang nhà ta, không phải là đúng sao? Thế mà một tiểu nhị như ngươi có thuốc cứu mạng lại không đưa?”
Nhũ mẫu không dám đem sự tình xả lên đầu Hầu phủ, liền cắn chết hiệu thuốc này: “Hôm đó không phải đã thương lượng giá cả xong ta mới đưa nữ lang đến sao? Có phải các ngươi tham bạc của Hầu phủ không?”
Hiệu thuốc kia cũng sợ nhũ mẫu cả ngày hét lớn làm hỏng việc kinh doanh của mình. Mấy tiểu nhị không kiên nhẫn đem Thành nhũ mẫu đẩy ra ngoài: “Chỉ là muộn mấy ngày chứ không phải không đưa! Gần đây trời mưa, thuốc còn chưa đưa tới …. Khi nào tới sẽ đưa cho bà!”
Nhũ mẫu giận đỏ mắt: “Vậy thì cũng phải đưa trước một ít chứ, nhà ta đã không còn thuốc rồi …. Còn nữa, không có thuốc thì không nói, hầu phủ mỗi tháng đều cấp tiền tiêu như thế nào cũng không thấy?”
Tiểu nhị chột dạ.
Hầu phủ có cấp …. Chỉ là Thích Ánh Trúc là thiên kim giả, hiệu thuốc đây lại thua lỗ, liền lấy trợ cấp của Hầu phủ cho Thích Ánh Trúc bù vào.
Thứ nhất, Thích Ánh Trúc vốn không quan trọng, để mấy ngày nữa đưa cũng không sao. Thứ hai, hiệu thuốc này muốn dùng thủ đoạn này lấy lòng thiên kim chân chính của Hầu phủ – Thích Thi Anh.
Bọn họ chỉ là một hiệu thuốc ở trấn nhỏ ngoài kinh thành, muốn có quan hệ với hầu phủ khó như lên trời. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy để lấy lòng Thích Thi Anh, đương nhiên phải nắm chặt.
Bọn tiểu nhị đem nhũ mẫu đẩy ra ngoài hiệu thuốc, quát: “Có bản lĩnh thì đi kinh thành cáo trạng đi! Để xem ai sẽ giúp bà làm chứng!”
Nhũ mẫu tuổi đã cao, bị đẩy đến lảo đảo, ngã ra khỏi hiệu thuốc. Lại có người từ sau đỡ bà. Một thiếu niên có giọng nói trong sáng: “Các ngươi làm gì vậy?”
Thành nhũ mẫu vừa quay đầu lại, thấy Sử Vũ với mấy huynh đệ cùng nhau đi ngang qua nơi này.
Nhất thời, Thành nhũ mẫu rơi nước mắt, mạnh mẽ nắm lấy tay Sử Vũ Vũ mà kéo.
—
Thích Ánh Trúc suy tư về chuyện nhũ mẫu xuống núi làm gì, nghe được trong viện truyền đến âm thanh. Hầu phủ cho nàng cái sân này thật sự nhỏ, âm thanh từ ngoài viện truyền tới, Thành nhũ mẫu khách khí mời Sử Vũ vào. Sử Vũ vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy thiếu nữ mặc thanh y dịu dàng dưới hành lang.
Sử Vũ trong chốc lát mặt đỏ bừng: “Thích, Thích, Thích nữ lang!”
Dựa vào cành cây cao trong viện Thời Vũ lười biếng nhìn xuống thăm dò.
Thích Ánh Trúc hạ mắt, hướng Sử Vũ hành lễ, nàng bước xuống bậc thang, đi đến đỡ nhũ mẫu. Ánh mắt nàng xẹt qua ngừng ở chỗ vệt trắng trên y phục của nhũ mẫu giống như kim chỉ bị chà sát với cái gì đó thô kệch.
Nhũ mẫu liền nói: “Ta xuống dưới chân núi mua đồ, lỡ té một cái, may có Sử lang quân đưa ta trở về. Sử lang quân thật là một thiếu niên tốt bụng!”
Thích Ánh Trúc nhìn phía về Sử Vũ, nhẹ giọng: “Cảm ơn ngươi đã đưa nhũ mẫu về.”
Sử Vũ mặt đỏ đến nói không nên lời, bộ dạng chột dạ lúc nào cũng nhìn về phía nhũ mẫu. Thích Ánh Trúc hỏi: “Nhũ mẫu người đã mua cái gì?”
Thành nhũ mẫu liền kêu Sử Vũ lấy ra hai túi muối đưa cho Thích Ánh Trúc xem, để Thích Ánh Trúc không còn hoài nghi.
Thích Ánh Trúc vẫn nhíu mày, nhũ mẫu kêu lên: “Ai da, tiểu nữ tử như ngươi còn nghĩ cái gì vậy? Sử lang quân đã đưa ta về, còn giúp ta mua muối, chẳng lẽ không nên mời người ta ăn cơm sao?”
Lúc này, nhũ mẫu có vẻ như đang giữ Sử Vũ lại ăn cơm, nhưng thật ra bảy tám phần là vì bà.
—
Nhũ mẫu muốn đi nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Sử Vũ cùng Thích Ánh Trúc ngồi lại ở trong phòng. Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm Sử Vũ. Sử Vũ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, đứng dậy tông cửa xông ra: “Ta đi giúp nhũ mẫu.”
Sử Vũ vừa đi, Thích Ánh Trúc lập tức đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nàng vịn song cửa sổ, hướng đầu ra ngoài gọi hai tiếng: “Thời Vũ! Thời Vũ!”
Nàng đã hai ngày không thấy hắn, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ Thời Vũ nói “Ghét nàng” là có ý gì…… Nhưng nàng cảm nhận được Thời Vũ ở bên cạnh nàng, chỉ là trốn tránh không gặp nàng.
Thích Ánh Trúc gọi hai tiếng vẫn không nghe được thiếu niên đáp lại. Nàng cũng hoài nghi có phải Thời Vũ căn bản không có ở đây hay không. Thích Ánh Trúc vì tự mình đa tình mà đỏ mặt, nàng đứng ở cửa sổ, cuối cùng nhỏ giọng cúi đầu nói: “Ngươi không xuất hiện, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Nói xong, Thích Ánh Trúc thấy gió thổi lạnh run, trong sân lá rơi, không khí yên tĩnh vạn phần. Thích Ánh Trúc muốn đóng cửa sổ lại thì có hai bàn tay thon dài để ở cửa sổ chặn lại. Thích Ánh Trúc chậm rãi nâng mặt, cùng Thời Vũ đang đứng dưới cửa sổ nhìn nhau.
Thích Ánh Trúc oán trách: “Tại sao ngươi ở đây mà không lên tiếng?”
Thời Vũ phản bác: “Ai nói ta ở đây? Ta vừa rồi không có ở đây!”
Thời Vũ nghiêng đầu nhìn Thích Ánh Trúc, hắn đột ngột vươn tay đến trước mặt nàng. Thích Ánh Trúc chớp mắt, thấy lòng bàn tay hắn có một đóa hoa bách hợp trắng như tuyết còn đọng mấy giọt sương.
Thời Vũ nói: “Ta đi hái hoa tặng nàng! Vừa tới, liền nghe nàng nói không để ý tới ta nữa, nàng thật kỳ lạ…… Ta căn bản không ở đây, mà nàng lại trách ta!”
Thích Ánh Trúc đỏ mặt.
Nàng ngập ngừng: “Ta chỉ là thử một tí.”
Nàng không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Bách hợp bách hợp, bách niên hảo hợp…… Thời Vũ đưa cái này cho nàng…… Thích Ánh Trúc nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại tặng cái này cho ta?”
Thời Vũ kéo mặt nàng xuống, có chút không vui nói: “Cái tên Sử Vũ kia đưa hai túi muối cho nàng, nàng lại vui vẻ nhận. Hai túi muối thôi có gì mà vui? Hắn có ta cũng có, ta tặng hoa cho nàng…… Ta nhìn thấy hoa trên đường rất đẹp.”
Đôi mắt hắn đen láy nhìn nàng không chớp mắt: “Ta thấy nó liền nghĩ ngay đến nàng. Trên đời này không có nữ nhân nào đẹp như nàng.”
Hắn tuy không hiểu ý nghĩa của loài hoa này, nhưng tâm ý của hắn vẫn như cũ, vẫn động lòng người.
Thích Ánh Trúc che lại trái tim đang loạn nhịp của nàng, vì để bản thân mình tĩnh mà biện giải một câu: “Không phải ta nhìn thấy muối mà vui vẻ…… Ta là vì Sử lang quân đưa nhũ mẫu trở về mà vui vẻ.”
Nàng can đảm lấy đóa hoa mà hắn đưa đến. Hắn vô tư đưa, nhưng nàng lại lén lút nhận, rụt rè lại dũng cảm. Thời Vũ nghiêng người, nhẹ giọng: “Mặt nàng thật đỏ.”
Hắn bĩu môi, tò mò hỏi: “Ta đã làm gì nàng sao?”
Thích Ánh Trúc quay mặt đi, chịu không nổi cám dỗ vô thức như vậy. Nàng định thần lại, nói ra mục đích nàng kêu hắn: “Thời Vũ, ngươi có biết nhũ mẫu làm sao không?”
Thời Vũ kỳ quái liếc nhìn nàng: “Làm sao ta biết được?”
Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ: “…… Ta cho rằng ngươi biết.”
Thời Vũ trừng to mắt: “Chỉ là một lão bà tử, ta vì cái gì……”
Thích Ánh Trúc gay gắt: “Thời Vũ!”
Thời Vũ trừng mắt thấy nàng liếc hắn, liền ngậm miệng. Thích Ánh Trúc nói: “Bởi vì nhũ mẫu theo ta tới đây, không thể lo cho người nhà của mình, trong lòng ta thấy áy náy. Bà bị ta liên lụy nhiều, ta không thể giả vờ như không biết……”
Thời Vũ nghe không hiểu: “Tại sao lại gọi là bị nàng liên lụy? Nếu ta có thể mỗi ngày ở cùng nàng thì cái gì ta cũng không làm nữa.”
Hắn vừa nói xong, hai người đều ngây người.
Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn, Thời Vũ cũng bị chính lời nói của mình làm hoảng sợ, trong mắt hiện lên sự mờ mịt. Hai người yên lặng nhìn nhau, mặt Thích Ánh Trúc càng ngày càng nóng. Thời Vũ bỗng nhiên cúi người xuống, cách một cái cửa sổ mà ôm nàng. Nàng sợ tới mức muốn đẩy hắn ra nhưng lại nghe hắn ở bên tai nàng nói:
“Khuỷu tay nhũ mẫu của nàng có thương tích, y phục lại có vết xước, khi bước đi chân phải yếu hơn so với chân trái, vậy chân phải của bà ấy đang bị thương. Hơn nữa xương cốt bà ấy đau nhức cùng lúc…… Bà ấy không phải bị ngã, là bị người ta đẩy từ phía trước.”
Thích Ánh Trúc mở to hai mắt, nàng nghe được tiếng nhũ mẫu gọi, Thời Vũ liền buông nàng ra rồi biến mất. Thích Ánh Trúc buồn bã mất mát mà đứng trước cửa sổ ngây người tròng chốc lát rồi mới đóng cửa sổ lại, đáp lời nhũ mẫu.
Một lần nữa Thời Vũ leo lên cây, lại dựa vào thân cây yên lặng mà đè lại trái tim của mình.
Vừa rồi, tim hắn đập nhanh quá.
Diệp chấn như mưa, Thời Vũ vùi mặt vào đầu gối, nhẹ giọng nói thầm một câu: “…… Ta ghét nàng.”
—
Sử Vũ đi rồi, ban đêm, lần đầu tiên nhũ mẫu nói muốn tách ra ngủ riêng với Thích Ánh Trúc, bà đi ngủ ở sương phòng cách vách. Nhũ mẫu đưa ra lý do là mình lớn tuổi, tiếng ngáy ngủ lớn, sẽ ảnh hưởng đến nữ lang.
Thích Ánh Trúc vẫn chưa nói chuyện.
Thành nhũ mẫu đang khổ sở r3n rỉ thì nghe được tiếng gõ cửa. Bà mở cửa ra thì thấy Thích Ánh Trúc đứng ở cửa, trong tay cầm hai lọ thuốc mỡ. Thành nhũ mẫu sửng sốt, đối mặt với Thích Ánh Trúc bây giờ, tất cả mọi lí do đều trở nên vô nghĩa.
Thích Ánh Trúc ngồi ở bên giường, xắn tay áo nhũ mẫu lên bôi dược. Thành nhũ mẫu lúc này mới nói lên suy nghĩ của mình: “…… Đều tại hiệu thuốc kia khinh người, không đưa thuốc.”
Thích Ánh Trúc nói: “Vậy thì đừng đi nữa. Cầu xin người ta bố thí thì có ích lợi gì?”
Thành nhũ mẫu nóng nảy: “Như vậy làm sao được? Con không thể không có thuốc……”
Thích Ánh Trúc suy nghĩ một lát rồi nói: “Sống chết có số, cho dù uống thuốc, tác dụng cũng không nhiều, chỉ là giữ lại mạng sống. Nhũ mẫu……”
Nhũ mẫu nắm lấy tay nàng, kiên định nói: “Cho nên con phải về kinh thành đi, gả cho Đường Nhị Lang! Chỉ có gả cho hắn, cuộc sống mới có thể tốt lên được, nhũ mẫu mới có thể đi theo con hưởng phúc……”
Thích Ánh Trúc ngơ ngác mà nhìn nhũ mẫu, hạ mắt xuống.
Thành nhũ mẫu thấy nàng lay động, lại lần nữa khuyên bảo: “Nữ lang, con có thể không vì người khác mà phải vì thân thể của mình suy nghĩ một chút. Con không thể chịu khổ nên kinh thành mới thích hợp với con. Sống ở đời, ai lại không muốn sống tốt một chút phải không?”
Thích Ánh Trúc hỏi: “Cái gì là tốt một chút? Nhũ mẫu người biết rõ, con với Đường Nhị Lang rõ ràng, rõ ràng……”
Nhũ mẫu nắm chặt tay nàng, bỗng nhiên nghẹn ngào: “Ta biết, biết! Nữ lang đáng thương của ta, Đường Nhị Lang thật vô dụng, không thể giữ được con…… Thời Vũ kia thật đáng giận!”
Bà ôm Thích Ánh Trúc vào trong ngực rồi khóc, Thích Ánh Trúc vốn là buồn bực không vui, bị bà nói một câu, tức thì rơi nước mắt. Thích Ánh Trúc khóc đến nức nở, nhũ mẫu trái lại chụp nàng vai, cúi đầu muốn nàng kiên cường lên, trở lại kinh thành…… Vân vân.
Chủ tớ hai người ôm nhau khóc lớn, trong lòng chua xót dữ dội. Thiếu niên Thời Vũ ngồi trên nóc nhà nghe họ nói chuyện, thật sự không hiểu nổi——
Cuối cùng thì tại sao lại khóc?
Khóc nửa ngày còn mắng hắn là sao?
Nhất định là lão bà tử kia mỗi ngày ở trước mặt Ương Ương nói xấu hắn.
—
Thích Ánh Trúc trở về phòng ngủ, thắp đèn lên, ngơ ngẩn ngồi. Nàng thấy hơi mệt, ngồi trước ngọn đèn một lát thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Thời Vũ cố tình để nàng nghe thấy, Thích Ánh Trúc bây giờ không còn bị hắn dọa sợ nữa.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn hắn.
Nàng dùng khăn che mắt lại: “Ta đã nói, đừng đến phòng ngủ của ta.”
Thời Vũ đứng đắn: “Nàng khóc sao.”
Hắn đi tới, đứng trước mặt Thích Ánh Trúc. Nàng nói: “Ngươi cũng không biết vì sao ta khóc.”
Thời Vũ hỏi: “Bởi vì nhũ mẫu nàng ép hôn sao?”
Thích Ánh Trúc: “……”
Hắn quả nhiên không hiểu.
Nhưng hắn…… Lại nói đúng một chút.
Thích Ánh Trúc xoa đôi mắt, nói: “Không thể nói là ép. Nhưng cũng…… Không khác biệt lắm đi.”
Thời Vũ “Ừ” một tiếng.
Hắn lãnh đạm, làm Thích Ánh Trúc cảm thấy mất mát. Nàng cúi đầu xuống, Thời Vũ khom lưng nhìn nàng. Hắn hỏi: “Hay là ta giúp nàng giết nhũ mẫu của nàng, hoặc là người mà nàng sắp thành thân?”
Thích Ánh Trúc hoảng sợ cuống quít nắm lấy tay hắn: “Thời Vũ, đừng giết người! Ngươi thật sự…… Không thể giết người nữa.”
Thời Vũ thấy kỳ lạ, nhíu mày, hắn nói: “Ta chỉ muốn nàng vui vẻ một chút.”
Thích Ánh Trúc thấy hắn không có ý giết người thật nên thở phào nhẹ nhõm. Nàng phiền lòng vô cùng, có chút vì không hiểu được Thời Vũ, lại có chút vì thân thể của mình. Nàng ngồi một chỗ phát ngốc, Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Nàng thật sự phải thành thân sao?”
Thích Ánh Trúc bị hắn hỏi trắng ra như vậy, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn nhìn nàng, nàng đỏ mặt rồi quay đi: “…… Ngươi không thể hỏi ta vấn đề thất lễ như vậy được.”
Thời Vũ: “…… Nàng thật phiền phức.”
Thích Ánh Trúc nghe ra trong giọng nói của hắn có phần hậm hực, không biết vì sao, tâm tình của nàng lại tốt hơn một chút, không còn suy nghĩ về lời nói của nhũ mẫu nữa.
Thích Ánh Trúc dùng khăn che đôi mắt, lại mở to một mắt nhìn hắn, có chút tao nhã: “Vậy còn ngươi?”
Thời Vũ: “Hả?”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi sẽ, sẽ…… Sẽ sao?”
Thời Vũ khó hiểu: “Sẽ cái gì?”
Thích Ánh Trúc đỏ mặt, hơi như nghẹn lại: “Ngươi sẽ thành thân sao?”
Thời Vũ: “Hả? Không thể nào.”
Thích Ánh Trúc sửng sốt, trong lòng là cảm giác nói không nên lời. Nhưng so với những ý tứ cứ rối tung cả lên của nàng thì nàng càng tràn ngập tò mò với thế giới của Thời Vũ. Thích Ánh Trúc hỏi: “Vì sao?”
Thời Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Bởi vì, mọi người đều không thành thân.”
Thích Ánh Trúc cũng kinh ngạc: “Hả? Người giang hồ không thành thân sao? Là vậy sao?”
Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt của Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng, đánh giá nàng. Thích Ánh Trúc bị hắn nhìn đến ngượng, nàng đứng lên, thời điểm này nàng không dám vào bên trong phòng ngủ, sợ Thời Vũ đi theo nàng. Nàng liền che che giấu giấu mà đi về phía thư phòng.
Đứng ở cửa sổ, Thích Ánh Trúc lòng loạn như tơ, bỗng nhiên nàng cúi đầu nhìn sấp giấy Tuyên Thành trên bàn, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền mím chặt miệng.
Thời Vũ ở phía sau: “Nàng cười cái gì?”
Thích Ánh Trúc vội vàng thả lỏng môi.
Thời Vũ vẫn như cũ nhàn nhạt: “Sao lại không cười nữa.”
Thích Ánh Trúc đứng thẳng: “Sap ngươi biết ta có cười hay không?”
Thời Vũ: “Có tiếng động……nàng không nghe thấy sao?”
Thích Ánh Trúc buồn bực, nàng còn không thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn, thì làm sao có thể nghe được âm thanh khác? Nàng trong lòng nảy lên rất nhiều hâm mộ với Thời Vũ.
Nếu thân thể nàng tốt hơn một chút, nếu nàng cũng có võ công, nàng có phải không cần gả chồng cũng có thể tự mình sống tốt? Nàng có thể không cần ỷ lại vào người khác?
Thích Ánh Trúc nghĩ đến Thời Vũ, bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện làm trong lòng cười thầm rất nhiều.
Thích Ánh Trúc cầm lấy bút, đứng sau Thời Vũ dỗi nói: “Thời Vũ, ngươi lại nhìn xem đây là cái gì?”
Thời Vũ dựa vào tường, nhìn nửa khuôn mặt của nàng, đôi mắt rất sáng, làn da lại trắng. Hắn đi về phía nàng, trong tay cầm ba ngân châm.
Hắn đã hạ quyết tâm phải giết nàng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong.Trái tim Thời Vũ đập liên hồi, đây là lần đầu tiên giết người mà làm hắn cảm thấy khẩn trương như vậy, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Thích Ánh Trúc viết lên giấy Tuyên Thành mấy chữ, rồi lùi ra, nhường chỗ cho Thời Vũ xem. Thời Vũ thoáng nhìn: “Tên của nàng sao.”
Thích Ánh Trúc ánh mắt chế nhạo: “Ngươi đọc đi.”
Thời Vũ bị nụ cười của nàng làm cho đầu óc trống rỗng, hắn ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn chữ viết trên giấy Tuyên Thành, hắn nhận ra: “Thất Ương Ương!”
Hắn không biết chữ “Thích”, nhưng vì Thích Ánh Trúc nói chính mình là “Thất nữ lang”…… Thời Vũ lại âm thầm cho rằng mình thông minh mà đắc ý. Lại nghĩ đến chuyện hắn muốn giết nàng, tâm tình liền trầm xuống.
Thích Ánh Trúc mỉm cười, ở chữ “Thích” và “Ánh” nàng lại viết nhiều thêm một nét, nhìn Thời Vũ bĩu môi.
Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng, mặt đỏ bừng.
Thích Ánh Trúc: “Đây mới là tên của ta!”
Thích Ánh Trúc thấy hắn chỉ lo ngơ ngác nhìn mình, căn bản không nhìn vào giấy, trong lòng ngượng ngùng, lại chỉ có thể giải thích cho Thời Vũ: “Tên ta là Thích Ánh Trúc, cái này là ‘ Ánh ’……Còn những từ khác phía sau.”
Thiếu nữ suy nghĩ rồi ở bên cạnh viết xuống hai chữ “Thời Vũ”. Nàng viết chữ “Thời”rộng rãi và bao quát, cúi đầu nói: “Giống như tên của ngươi vậy. Khi mặt trời tỏa sang, trời mưa…… Chẳng lẽ ngươi tên là ngày mưa gió sao?
“Thời Vũ, ngươi nhầm tên của ta rồi.”
Thích Ánh Trúc nói nửa ngày, phía sau vẫn không có động tĩnh. Nàng quay lại nhìn xem vì sao thiếu niên này lại không hiếu học như vậy.
Thích Ánh Trúc quay đầu lại đối mặt với Thời Vũ, thình lình trước mắt một luồng ánh sáng chói mắt thiếu chút nữa xuyên qua đôi mắt của nàng. Thời Vũ đẩy eo nàng, Thích Ánh Trúc bị đẩy về phía sau, lưng đập vào bàn đau nhói.
Nàng ngơ ngác nhìn Thời Vũ giơ ba ngân châm trên tay lên…… Nếu hắn không đẩy nàng ra, ba ngân châm sẽ chuẩn xác đâm vào đôi mắt nàng.
Hai người nhìn nhau.
Thích Ánh Trúc sắc mặt tái nhợt lên: “Thời Vũ…… Ngươi muốn làm mù ta sao?”
Thời Vũ sắc mặt cũng tái nhợt lên: Thất bại trong gang tấc…… Còn bị nàng thấy được!