Editor: Hạ Y Lan
Đến cửa, Khắc Lạp Luân Tư xuống xe, liếc mắt liền thấy Cổ Khánh Nhất đang đứng dưới gốc cây.
Khắc Lạp Luân Tư nhìn hắn, cất bước đi vào trong, Cổ Khánh Nhất vừa nhìn thấy Khắc Lạp Luân Tư, ngẩn người một chút liền đuổi theo, nhưng hắn lại không biết tên của Khắc Lạp Luân Tư.
Khắc Lạp Luân Tư dừng bước lại, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
"Vị tiên sinh này, tôi đã từng gặp anh, anh là bạn của vợ tôi phải không?"
Khắc Lạp Luân Tư liếc nhìn Cổ Khánh Nhất: "Cổ tiên sinh, anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn nói chuyện với Tiểu Vi một chút, tiên sinh, anh có thể dẫn tôi vào không?"
Khắc Lạp Luân Tư cảm thấy Cổ Khánh Nhất thật đúng là buồn cười, đến bây giờ còn ôm ảo tưởng, là bởi vì biết Kiều Vi Nhã bây giờ xưa đâu bằng nay phải không? Đáng tiếc, thân bất chính, ý định đen tối, cho dù dùng hoa ngôn xảo ngữ cũng không thể đả động Kiều Vi Nhã, kết cục của bọn họ đã định sẵn rồi.
"Cổ tiên sinh, anh cảm thấy tôi sẽ dẫn anh đi vào sao?" Khắc Lạp Luân Tư bước về phía trước, Cổ Khánh Nhất kéo anh lại, Khắc Lạp Luân Tư ghét bỏ trách mắng: "Buông ra!"
"Vị tiên sinh này, anh dẫn tôi vào đi, tôi thật lòng biết sai rồi, van anh."
Khắc Lạp Luân Tư kêu cửa bảo an, bảo an chạy tới, lúc này Cổ Khánh Nhất mới buông tay ra.
Bảo an che chở Khắc Lạp Luân Tư đi vào xong, Cổ Khánh Nhất liền lui trở lại dưới gốc cây, Kiều Vi Nhã vẫn chưa về, hắn nhất định phải chờ ở đây, nể tình con gái, Kiều Vi Nhã sẽ mềm lòng.
Nếu không phải như vậy, hôm nay cô nhất định sẽ đến tòa án, không ai hiểu rõ cô hơn hắn.
"Ui, đây không phải là cảnh sát Cổ sao?" Một chiếc xe thể thao màu đỏ lái ra từ Minh Châu Hào Đình, dừng trước mặt hắn.
Cổ Khánh Nhất nhìn người bên trong xe, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Yến?"
Mấy năm trước hắn đi bắt gái đứng đường thì quen biết Tiểu Yến, lúc ấy bắt rất nhiều người, Tiểu Yến và Thư Khả Như có quan hệ tốt nhất, cũng xinh đẹp nhất, Thư Khả Như chính là một trong số những người phụ nữ của hắn.
Thư Khả Như và Tiểu Yến cùng nhau mướn hai phòng ở, Cổ Khánh Nhất thường qua đêm ở bên Thư Khả Như, sau đó thì quen biết với cô gái nghiện hút thuốc phiện, mới từ từ xa cách Thư Khả Như, rồi từ khi biết Tiêu San, Cổ Khánh Nhất hoàn toàn cắt đứt liên lạc với tất cả phụ nữ.
Tiểu Yến hỏi: "Cảnh sát Cổ, anh ở đây phá án à?"
Cổ Khánh Nhất lắc đầu: "Tôi tới tìm người."
"Tìm người? Nghe nói anh đang được một người có tiền bao nuôi, sao vậy? Lại đổi khẩu vị."
Cổ Khánh Nhất có chút nổi giận, một kẻ đê tiện như cô ta cũng dám xem thường mình sao?
Tiểu Yến cười nói: "Cảnh sát Cổ, tôi nói sai rồi được chưa? Nếu không, lên xe, tôi mời anh đến Davis ăn bữa cơm, thế nào?"
Cổ Khánh Nhất lắc đầu: "Cô đi đi, tôi còn phải ở đây chờ người."
"Tôi thấy anh không biết người trong này, cho nên mới ôm cây đợi thỏ, thôi, tôi mời anh ăn cơm, sau đó dẫn anh vào, được không?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu.
Cổ Khánh Nhất lên xe, Tiểu Yến đắc ý nói: "Cảnh sát Cổ, anh thấy xe của tôi thế nào?"
"Ai mua cho cô?"
"Tôi mới vừa theo một ông già hơn năm mươi, làm địa sản, trước kia ông ta chuyên bán cao ốc, sau đó muốn quen tôi, tôi liền đáp ứng, theo như nhu cầu, phục vụ một người, so với hàng đêm tiếp khách tốt hơn nhiều."
Cổ Khánh Nhất yên lặng không nói.
"Sao anh không hỏi bây giờ Khả Như sống thế nào? Dầu gì người ta cũng phục vụ anh miễn phí hơn hai năm, thật là vô tình, bây giờ anh bất kể nam nữ, nhìn thấy có tiền, liền bổ nhào vào người ta."
Cổ Khánh Nhất tức giận nói: "Tiểu Yến, cô còn nói bậy bạ nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
Tiểu Yến bĩu môi một cái: "Bây giờ tôi không phải là gái đứng đường, anh cũng đừng dùng một ít mánh khóe đi đối phó tôi, đừng quên, hiện tại anh đang cầu cạnh tôi."
Cổ Khánh Nhất trừng cô một cái, Tiểu Yến cười hì hì, đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn: "Cảnh sát Cổ, anh đúng là giả nghiêm chính."
Cổ Khánh Nhất né tránh, trầm giọng nói: "Lái xe của cô đi."
Tiểu Yến lái xe chạy thẳng tới khách sạn Davis.
"Cô cứ ra ngoài như vậy, ông già kia cũng mặc kệ cô sao?"
Tiểu Yến bĩu môi: "Anh không biết giờ người có tiền đều là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần sao? Tôi chỉ là một trong những đông đảo phi tử của ông ta thôi, chỉ cần ông ta không ở thành phố B, tôi liền tự do, hiểu chưa?"
Cổ Khánh Nhất thở dài một hơi, mệnh hắn thật đúng là không tốt, chỉ có một người phụ nữ, vậy mà còn trúng không đúng người, gây ra nhiều phiền toái như vậy, sớm biết thế, ban đầu chẳng nên tìm Tiêu San, Thư Khả Như nghe lời hơn Tiêu San nhiều, Đông Ly nghiện thuốc cũng rất nghe lời.
Nghĩ đến đây, hắn hỏi một câu: "Bây giờ Khả Như còn ở đó?"
Tiểu Yến nói: "Khả Như đã hoàn lương rồi, về quê gả cho một ông chủ nhỏ ở địa phương, số tiền cô ấy hoàn lương cũng do tôi tài trợ?"
Cổ Khánh Nhất cau mày, không nói tiếp đề tài này.
Hai người vào nhà hàng Tây, Tiểu Yến tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Gọi thực đơn xong, Tiểu Yến thấp giọng nói: "Cảnh sát Cổ, thế nào? Cuộc sống của người có tiền và dân chúng khắc khổ không giống nhau phải không? Anh xem, nhìn từ nơi này, hơn phân nữa cảnh trí của thành phố B đều nằm dưới lòng bàn chân, đây chính là cảm giác đứng trên cao, đời này của tôi cũng xem như đáng giá, nói thật cũng phải cảm ơn kỹ thuật y học hiện đại."
Cổ Khánh Nhất biết ý cô ta chỉ gì, trong lòng không ngừng cười nhạo, ông già kia chính là một kẻ ngu, chuyện này sao không phân biệt ra được, nếu như là hắn, lập tức có thể phân biệt thật giả.
Người phụ nữ này dựa vào một lớp màng giả, cũng có thể giả bộ là người đứng đắn, thế đạo này, thật là thay đổi.
…………………………….
Đài Lộ nằm một lát, cảm thấy đói bụng, vốn muốn cho người đưa bữa ăn lên, suy nghĩ một chút lại quyết định đến nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn không có nhiều người lắm, vì vậy, anh vừa vào cửa liền thấy Cổ Khánh Nhất và một dáng người xinh đẹp là Tiểu Yến.
Đài Lộ không thay đổi sắc mặt ngồi cách họ không xa, Cổ Khánh Nhất không phát hiện ra Đài Lộ, vẫn còn thấp giọng nói chuyện với Tiểu Yến.
Gọi đồ ăn xong, Đài Lộ liền nghiêng tai lắng nghe xem hai người nói gì, chỉ tiếc, bọn họ nói quá nhỏ, anh không nghe được gì.
Bồi bàn tới đưa bữa ăn, Cổ Khánh Nhất và Tiểu Yến đã đứng lên.
Đài Lộ suy nghĩ một chút, quyết định ăn cơm xong hãy nói.
Dùng cơm xong, Đài Lộ bước nhanh ra khỏi nhà hàng gọi cho Khắc Lạp Luân Tư, Khắc Lạp Luân Tư nghe anh nói cũng hết sức kinh ngạc, lá gan tên Cổ Khánh Nhất này cũng quá lớn, bây giờ còn dám mang theo người phụ nữ khác ra vào nơi công cộng.
Cổ Khánh Nhất lên xe, Tiểu Yến cười nói: "Ăn uống no đủ, đừng nóng vội trở về, như vậy đi, đi dạo trung tâm thương mại với tôi một chút, được không?"
Cổ Khánh Nhất dùng lực lắc đầu: "Cô đưa số điện thoại cho tôi, buổi tối tôi tìm cô, giờ tôi phải về nhà trước."
Cổ Khánh Nhất chia tay với Tiểu Yến, ngồi xe buýt trở về nhà.
Cổ Lễ nổi giận nói: "Anh đi đâu đây, bây giờ còn dám chạy loạn, không muốn sống nữa sao?"
"Ba, con đi tìm Kiều Vi Nhã, cô ta không có ở đây, tối con lại tìm lần nữa."
Cổ Khánh Nhất cảm giác có gì đó không đúng, nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Mẹ con đâu?"
"Ba đánh đuổi mẹ con về quê rồi." Cổ Lễ ngồi trên sofa, thở dài: "Con đi làm cơm đi, ba còn chưa ăn cơm đây."
"Ba đánh mẹ con làm gì?" Cổ Khánh Nhất không vui hỏi, mặc dù có nhiều khi mẹ hắn không nói đạo lý, nhưng là hai vợ chồng chưa từng động đến chân tay, ba của hắn chưa bao giờ dùng vũ lực giải quyết chuyện gia đình, hắn thích nhất câu nói đầu tiên được dạy, mọi việc phải động não.
Cổ Lễ tức giận nhìn con trai, nếu không phải tại nó không nên thân, hai vợ chồng già bọn họ cũng không gây gổ, đưa bà ấy về quê là chính xác, nếu không về sau ra tòa lại gây ra chuyện, thừa dịp phiên tòa đang hoãn, ông phải nhanh chóng tìm người đè chuyện này xuống, bất kể như thế nào, cũng phải giữ được con trai.
Cổ Khánh Nhất ngượng ngùng ra khỏi phòng khách, đến phòng bếp nấu cơm.
Đang làm cơm, có người tới gõ cửa, Cổ Lễ đi ra mở, phát hiện hai người lạ mặt đứng trước cửa: "Chào ngài, ngài khỏe chứ, xin hỏi Cổ Khánh Nhất có ở đây không?"
"Các anh là ai?"
"Tôi là quản lý của khách sạn La Mã, đây là thư luật sư của khách sạn chúng tôi, hôm nay tới tìm Cổ tiên sinh có một số việc."
"Mời vào." Cổ Lễ không thể làm gì khác đành mời bọn họ vào.
Cổ Khánh Nhất đi ra từ phòng bếp, quản lý này hắn có biết.
"Quản lý La, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Là như thế này, Cổ tiên sinh, chúng tôi đại diện cho khách sạn tới lấy chiếc xe về."
"Xe?"
"Đúng vậy, chiếc xe kia thuộc quyền sở hữu của khách sạn chúng tôi." Quản lý La lấy ra một đống giấy tờ và biên lai.
Cổ Khánh Nhất gật đầu, chuyện đến nước này, giữ chiếc xe này lại cũng là gieo họa, lấy đi thì lấy đi thôi.
"Còn nữa, Cổ tiên sinh, số tiền mà lúc trước Tiêu tổng đưa cho ngài, Tiêu tổng nói ngài bồi thường lại, bởi vì hiện tại Tiêu tổng đã không còn là Tổng giám đốc của khách sạn chúng tôi nữa."
Trong lòng Cổ Khánh Nhất ầm một tiếng, nghe quản lý La nói xong không nhịn được hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng là mười lăm vạn tám, chủ tịch của chúng tôi nói, nếu như ngài không giàu có gì thì trả mười lăm vạn là được rồi, lẻ tám thì không cần."
Cổ Khánh Nhất thẹn quá thành giận: "Nếu một phân tôi cũng không đưa!"
"Vậy chúng tôi chỉ có thể khởi tố ngài, bởi vì số tiền này thật sự đã giao cho ngài, hơn nữa, đồng hồ đeo tay ... Tất cả biên lai đều ở chỗ chúng tôi. Tiêu tổng nói, mặc dù những món đồ này là do cô ấy bỏ tiền ra mua, nhưng giữa các người là vay mượn, cô ấy còn có giấy nợ."
Cổ Khánh Nhất oanh một tiếng, đầu óc muốn nổ tung, có một ngày, hắn và Tiêu San ở trong phòng nhàm chán, Tiêu San đếm đầu ngón tay cho hắn xem là đã mua cho hắn bao nhiêu thứ, sau đó còn nói với hắn, nếu không lấy được đồ trong tay Kiều Vi Nhã, thì hắn phải trả lại tất cả cho cô ta, sau đó buộc hắn viết giấy nợ, lúc đó hắn nghĩ, mấy món đồ Tiêu San muốn hắn lấy dễ như trở bàn tay, cho nên chỉ xem như đùa giỡn mà viết giấy nợ.
Đồng hồ đeo tay đã cũ, quần áo cũng đã mặc qua, vật sở hữu cũng không thể lại bán đi, chỉ có thể trả lại tiền mặt, nhưng hắn đi đâu kiếm được mười lăm vạn chứ.
"Quản lý La, trước mắt tôi trả xe lại cho anh, số tiền kia, từ từ tôi sẽ nghĩ biện pháp, được không?"
"Được, chúng tôi cho Cổ tiên sinh một tuần lễ, một tuần sau chúng tôi lại đến lấy tiền." Quản lý La cười híp mắt nói.
Đừng bảo là một tuần lễ, dù là mười tuần hắn cũng không cầm ra được số tiền kia.
Cổ Khánh Nhất liếc mắt nhìn ba mình, Cổ Lễ hận không thể rèn giũa hắn được, nhưng dù có đánh chết hắn thì cũng phải trả tiền cho người ta, nhưng sổ tiết kiệm trong nhà đều do mẹ Cổ giữ, không còn biện pháp, đành gọi điện cho mẹ Cổ về hỏi xem để sổ tiết kiệm ở đâu.
………………………………………………..
Sáng sớm mẹ Cổ đã nói ra ngoài mua đồ ăn, Cổ Lễ lo chuyện của con, cũng không để ý bà ta đi đâu.
Mẹ Cổ ra khỏi nhà liền ngồi lên xe buýt, chạy thẳng tới sư đoàn, bà ta muốn tìm Kiều Vi Nhã, thứ tư là mở phiên tòa, bà ta muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện trước ngày đó.
Binh sĩ để bà ta ghi danh ở cửa, bà ta nói mình không biết chữ, hỏi bà ta tìm ai, bà ta nói tên Lý Bác Cừ.
Lý Bác Cừ nghe nói bà ta đến tìm mình, do dự một chút, bảo binh sĩ dẫn bà ta vào.
Bà ta vừa nhìn thấy Lý Bác Cừ liền khóc ầm lên.
Lý Bác Cừ vừa rót nước, vừa an ủi.
Bà ta nhân cơ hội nói: "Anh Lý, lần này tôi đến đây là cầu xin anh giúp một việc, dù thế nào anh cũng phải giúp tôi."
Lý Bác Cừ đã đoán được, bà ta vì Kiều Vi Nhã mà đến, lắc đầu: "Em dâu, nếu vì Kiều Vi Nhã thì coi như xong, mặc dù tôi là thượng cấp của cô ấy, nhưng chỉ giới hạn trong công vụ, nếu là chuyện trong nhà, thì tôi không thể giúp được gì, hãy suy nghĩ một chút, Khánh Nhất làm sai nhiều chuyện như vậy, hiện tại đã không phải là chuyện ly hôn đơn giản nữa, em dâu, tôi giúp được gì thì đã giúp rồi, em dâu cũng không thể làm tôi khó xử được, có đúng không?"
Bà ta lau nước mắt, nức nở nói: "Hay là như vầy, anh Lý, anh để tôi gặp Kiều Vi Nhã một lần, tôi muốn nói với nó đôi câu."
Lý Bác Cừ do dự chốc lát, gật đầu, bảo người đi gọi Kiều Vi Nhã, giờ ông đã biết người đứng sau Kiều Vi Nhã là ai, cũng biết được bối cảnh bên nước ngoài của cô, không trách được vợ ông bảo ông đừng tham dự vào.
Chỉ chốc lát sau, Kiều Vi Nhã vào phòng làm việc.
Binh sĩ đã nói cho Kiều Vi Nhã biết ai muốn gặp cô, còn hạ thấp giọng nói: "Mới vừa rồi bí thư Hoàng bảo tôi chuyển lời lại với cô, thủ trưởng tuyệt đối sẽ không vì quan hệ cá nhân mà gây áp lực cho cô."
Lý Bác Cừ có chút mất tự nhiên cười cười: "Vi Nhã đến rồi, hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Sau khi Lý Bác Cừ đi, bà ta vênh váo tự đắc ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã mặc quân trang, đúng là có khí thế hơn trước kia, vậy thì thế nào, nó cũng chỉ là thủ hạ của Lý Bác Cừ, bà ta không tin, quan hệ của Lý Bác Cừ và nó có thể lướt qua nhà bọn họ.
"Kiều Vi Nhã, hôm nay tôi tìm cô là muốn cô rút đơn kiện, nghe rõ không?"
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Bảo tôi rút đơn kiện? Bà cảm thấy có thể sao? Hôm nay bà không nên tới đây."
"Cô còn muốn làm quân nhân sao? Đừng quên, đây là địa bàn của ai?"
Kiều Vi Nhã chẳng thèm ngó tới bà ta, bỗng nhớ đến một câu con gái hay nói, không có văn hóa, thật là đáng sợ!
Nếu như lần này sống lại ngay thời điểm mới quen Cổ Khánh Nhất, cô tuyệt đối không gả cho hắn, cho dù hắn quỳ trong mưa suốt ba ngày ba đêm cũng không gả, trên đời này thứ không đáng tin nhất là lời thề của đàn ông.
"Kiều Vi Nhã, nhà họ Cổ chúng tôi không phải là ngồi không, nếu cô khiến con tôi tổn thất cái gì, tôi sẽ không để yên cho cô sống qua ngày, tôi sẽ khiến cô không thể ở lại thành phố B, khiến cô. . . . . ."
Kiều Vi Nhã nhớ lại kiếp trước, quả thật bà ta đã làm được, ôm cháu trai đến trước mặt cô khoe khoang, đuổi theo cô mắng nhiếc cô trên đường cái, đến chỗ làm của cô gây chuyện, kết quả, bất kể cô đến đâu làm cũng không thể qua được thời gian thử việc, áp lực cô mang không ai tưởng tượng được, nếu như không phải còn trả bốn vạn tám ngàn tệ kia, cô cũng không chật vật như vậy, ban đầu nghĩ sau khi mình trả lại tiền sẽ dẫn con gái rời khỏi thành phố B, thay đổi hoàn cảnh sống, đồng thời tiếp tục tìm cậu, mặc dù tranh chữ bị Cổ Khánh Nhất lấy đi, nhưng tủ sắt trong ngân hàng còn ở trong tay cô, vật này phải trả lại cho cậu.
Khi đó nhà họ Cổ có tiền có thế, dù ở phương diện nào cô cũng lâm vào hoàn cảnh xấu, việc duy nhất có thể làm là tránh né, con gái vẫn còn mong đợi ở Cổ Khánh Nhất, đáng tiếc, một Cổ Khánh Nhất yêu thương con bé đã không còn tồn tại từ khi con trai hắn ra đời.
Sự uy hiếp của bà ta chẳng tạo bất kỳ thương tổn gì cho Kiều Vi Nhã, nếu như cô hung ác hơn một chút cũng có thể khiến nhà họ Cổ lâm vào cảnh muôn đời không ngóc đầu lên được, cô tin mình có năng lực này, nhưng cô không muốn ỷ thế hiếp người, cô không xấu xa như nhà họ Cổ.
Kiều Vi Nhã xoay người muốn đi, đột nhiên, bà ta hung hăng tự vả miệng mình, Kiều Vi Nhã quay đầu lại nhìn, bà ta đã vọt tới một góc của bàn đọc sách.
Cú đụng này tính toán rất hoàn hảo, trán chảy máu.
Bà ta hô to: "Con dâu tôi đánh người!"
Lúc Lý Bác Cừ, bí thư Hoàng và mấy người lính xông vào, bà ta đang nằm trên mặt đất, Kiều Vi Nhã đứng một chỗ cách bà ta không xa, sắc mặt nghiêm chỉnh xanh mét nhìn chằm chằm bà ta.
Một tay bà ta che vết thương, một tay chỉ vào Kiều Vi Nhã nói: "Bác Cừ, ông nhìn đi, tôi nhiều lần cầu cạnh nó, nó lại vừa mắng vừa đánh tôi, ông xem mặt, đầu của tôi đều bị nó đánh."
Kiều Vi Nhã hối hận mình không nên tới đây gặp bà ta, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của loại người làm việc thấp hèn như vậy.
Kiều Vi Nhã nhìn vẻ mặt lúng túng của Lý Bác Cừ nói: "Thủ trưởng, tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, là tự bà ấy đụng vào, chẳng liên quan đến tôi, nếu thủ trưởng không tin, tôi đề nghị báo cảnh sát."
Bà ta vừa khóc vừa mắng: "Kiều Vi Nhã, lương tâm mày thật thối nát, thâm độc, hèn hạ, dù mày muốn ly hôn với con trai tao, cũng đâu cần đánh tao đến chết, mày đánh tao chết thì hay rồi, số tôi thật khổ mà. . . . . ."
Lý Bác Cừ nhăn mày lại, ông rất hiểu Kiều Vi Nhã, cô sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, chẳng qua thái dương bà ta đang chảy máu rất nhiều, hay là cứ để quân y băng bó trước.
"Kiều Vi Nhã, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, trước tiên đưa người đến bệnh viện băng bó đã."
Kiều Vi Nhã nhìn bà ta, nói như đinh chém sắt: "Thủ trưởng, thật xin lỗi, chuyện này có liên quan đến danh dự của tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cảnh sát đến kiểm tra, dấu vết trên mặt bà ấy có phải do tôi làm hay không, nếu như tôi làm bà ấy bị thương, tôi tình nguyện gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!"
Ý của Kiều Vi Nhã là muốn báo cảnh sát, nhưng đây là quân doanh, sao cảnh sát có thể dễ dàng đi vào, hơn nữa, Lý Bác Cừ cũng không muốn cảnh sát tham gia chuyện này.
"Em dâu, nói lời thật lòng đi, chuyện này có liên quan đến Vi Nhã không, nếu em dâu nói thật thì tôi có thể nói giúp em dâu đôi câu, bằng không, tôi không thể giúp được gì."
Bà ta nghe báo cảnh sát, tinh thần càng thêm tỉnh táo, nhà bọn họ có hai cảnh sát, chuyện nhỏ này còn che giấu không qua sao?
Hiện tại, ngược lại bà ta càng muốn báo cảnh sát hơn Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã vẫn trấn định đứng một bên, mặc cho bà ta khóc lóc chửi mắng cả buổi.
Lý Bác Cừ hối hận muốn chết, không nên để bà ta vào đây mà, chuyện đến nước này đành để cảnh sát đến nghiệm thương.
Suy nghĩ một chút, Lý Bác Cừ bấm gọi cho Cổ Lễ, Cổ Lễ vừa nghe nói thiếu chút nữa té xĩu vì tức, lâu thế bà ấy chưa về nhà, ông còn tưởng rằng bà ấy mua nhiều đồ ăn quá nên xách không nổi? Vốn định lát nữa ra chợ giúp bà ấy một chuyến, ai ngờ đảo mắt lại chạy đến quân doanh, ở trong đó thì cũng thôi đi, còn đòi báo cảnh sát, bộ tưởng đồn cảnh sát là do nhà mình mở hay sao, hôm nay đã không bằng trước kia, thế lực phía sau Kiều Vi Nhã không phải là một cán bộ về hưu như ông chọc vào nổi , Lý Bác Cừ ngoài sáng và trong tối chỉ điểm một hai, ông còn nghe không ra thì uổng công ông lăn lộn trên quan trường bao năm nay.
Cổ Lễ cầm tiền vội vàng chạy ra gọi xe đến sư đoàn, mẹ Cổ đã được băng bó kỹ, cùng Kiều Vi Nhã đến đồn cảnh sát, đi cùng còn có Lý Bác Cừ và bí thư Hoàng Khắc Kiện.
Lý Bác Cừ thấy Cổ Lễ đến, thở dài một hơi: "Chiêu này của em dâu thật khiến người ta khó lòng phòng bị, tôi có nói thế nào cũng không nghe, không nên báo cảnh sát. Con dâu của cậu thì cậu cũng hiểu rõ, cô ấy là loại người làm ra chuyện như vậy sao? Bây giờ cô ấy là quân nhân, sao có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy. Nếu tôi là cậu thì sẽ nhanh chóng đến xin Kiều Vi Nhã không truy cứu nữa, cậu cũng rõ vụ ly hôn này không phải là án kiện đơn giản nữa, Cổ Lễ, chuyện này, tôi không tài nào giúp đỡ được."
Cổ Lễ nhíu chặt hai hàng lông mày, đáy mắt thoáng qua vẻ bi thương rồi nhanh chóng biến mất, run lên một cái, ông không đáp lại, tất cả đáp án đều trôi nổi trên mặt nước, những chuyện Khánh Nhất và Tiêu San đã làm đối với Kiều Vi Nhã, đổi lại là người khác, nếu có chỗ dựa vững chắc như vậy thì đã đánh nhà họ Cổ xuống mười tám tầng địa ngục rồi, thật lòng mà nói, Kiều Vi Nhã cũng không làm gì quá đáng, tất cả đều theo trình tự của pháp luật, chẳng lẽ? Đây chính là báo ứng. Dù thời gian lâu thế nào, đến thời điểm báo ứng sẽ giáng xuống, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thích hợp bộc phát mà thôi.
Cổ Lễ tạm biệt Lý Bác Cừ, chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
Cổ Lễ vừa đuổi tới, Kiều Vi Nhã đã ghi xong lời khai, đang cùng bí thư Hoàng ra ngoài, chuẩn bị trở về sư đoàn.
Kiều Vi Nhã thấy Cổ Lễ đến, không tránh không né mà đi thẳng tới.
Cổ Lễ sững sốt, nói: "Kiều Vi Nhã, tôi muốn nói chuyện với cô một chút được không?"
Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Ông nội Đồng Đồng, đã không cần thiết nữa, tôi thật sự không biết nhà các người đã ra hình dạng gì rồi, dù các người như thế nào thì cũng sẽ ly hôn, hơn nữa, tôi cũng không sợ nhà các người âm thầm ngáng chân, tôi sẽ chờ tiếp chiêu!"
Bí thư Hoàng lên tiếng chào Cổ Lễ rồi đuổi theo Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã lên xe, bí thư Hoàng nói: "Tiểu Vi, ngàn vạn lần cô đừng vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích với thủ trưởng, thủ trưởng cũng không biết chuyện."
Kiều Vi Nhã cười nói: "Bí thư Hoàng, anh nói đi đâu vậy, trong lòng tôi đều hiểu rõ mọi chuyện, anh yên tâm đi."
Bí thư Hoàng cười cười, đúng lúc Kiều Vi Nhã có điện thoại, cô nhấn nút nghe nhận, là luật sư Gia Cát.
Kiều Vi Nhã cười nói: "Luật sư Gia Cát, tôi thật hoài nghi anh là như lai phật tổ chuyển thế, tôi mới từ đồn cảnh sát ra thì anh liền biết, anh đừng tới, tôi không sao, tự bà ta té ngã, trên người của bà ta cũng không có dấu vết của tôi, đối chiếu vân tay rồi, anh yên tâm, tôi không sao."
Luật sư Gia Cát thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tôi đang ở tỉnh thành, ngày mai mới có thể chạy về, thứ tư gặp mặt."
"Được, thứ tư gặp."
Cúp điện thoại, Kiều Vi Nhã cười, sau khi sống lại, cô gặp rất nhiều người tốt, nhớ tới tên luật sư vô lương ở kiếp trước lừa mình năm ngàn tệ, nhưng cô cũng không hận đến mức này, chỉ xem như là bài học sau khi sống lại thôi.