Editor: Hạ Y Lan
Nói mấy lời như thế cũng thật nhẹ nhàng, làm sao đưa ra khỏi đây, hiện tại Kiều Vi Nhã có người làm chỗ dựa, sao chịu rời khỏi thành phố B, huống chi, mộ người nhà cô đều ở đây, không ngày nào mà Kiều Vi Nhã không đi viếng mộ, có thể thấy cô xem trọng người nhà đến thế nào.
Suy nghĩ một chút, Cổ Khánh Nhất nói: "Tiêu San, ba bảo anh về nhà ở, em hãy gọi bảo mẫu trở về đi."
"Bảo anh về nhà ở? Không được, anh không thể rời khỏi đây, không phải bây giờ anh đang tạm đình chỉ công tác sao, không có chuyện gì thì anh về nhà làm chi...... Ba anh muốn anh về nhà là để vãn hồi với Kiều Vi Nhã đúng không, nằm mơ!" Tiêu San không muốn phân bua nữa liền lấy điện thoại gọi về nhà Cổ Khánh Nhất, ba Cổ nghe máy, mặc dù khóe miệng Tiêu San cười lạnh nhưng giọng nói lại dịu dàng vô cùng: "Chú à, chú khỏe chứ, cháu là Tiêu San, nghe nói chú muốn Khánh Nhất về nhà ở…là thật sao?"
Ba Cổ sửng sốt trong chốc lát, lập tức phản ứng kịp, cười nói: "Tiêu San à, thời gian này thân thể của chú không khỏe, cho nên bảo Khánh Nhất trở lại chăm sóc một chút, cháu cũng biết, mẹ của nó nhập viện, em nó lại dọn ra ngoài, chú đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, cũng không thể ngày ngày ra ngoài ăn cơm."
Tiêu San khẽ mỉm cười, đáp lại: "Hoá ra là như vậy, theo lý thuyết, cháu nên để anh ấy trở về, chỉ là, hôm nay cháu đến bệnh viện khám thai, cháu trai của chú lại không nghe lời, khiến thân thể cháu luôn không thoải mái, chú xem nếu không thì cháu bảo Khánh Nhất đưa một bảo mẫu qua đó, tiền thuê thì cháu sẽ ra, chú thấy được không?"
Trong lòng ba Cổ thở dài, con trai đâu phải là đối thủ của Tiêu San, xem ra, chuyện này có phiền toái, muốn Khánh Nhất về nhà thì phải thuyết phục Tiêu San.
Hai người nói điện thoại ước chừng nửa giờ, rốt cuộc, Tiêu San đồng ý Cổ Khánh Nhất về nhà, nhưng cụ thể hai người nói những gì thì không ai biết.
Tiêu San gọi bảo mẫu về, Cổ Khánh Nhất thì về nhà. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất vừa về đến nhà thì lão ngũ gọi đến, xác định Kiều Vi Nhã ở Minh Châu Hào Đình, bọn họ thấy Kiều Vi Nhã đi cùng với một người đàn ông cao lớn và một người phụ nữ tóc dài dẫn hai đứa bé tản bộ ở bãi biển.
Nhưng bọn họ bị người ta phát hiện, ống nhòm bị mất, thiếu chút nữa bị đưa đến đồn cảnh sát, may là trong bọn họ có một người là hội viên của hội Yêu Chim ở thành phố B, lấy cớ quan sát hải âu mới bình an vô sự.
Cổ Khánh Nhất đành hy vọng vào hôn lễ của Trương Thu Sơn.
Ba Cổ chưa nói cho hắn biết cụ thể về bối cảnh của Khương Hạo, chỉ nói là bảo hắn nghĩ biện pháp tìm được Kiều Vi Nhã, chỉ cần mang cháu gái về, Kiều Vi Nhã sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của bọn họ.
Chờ đợi trong đau khổ, rốt cuộc cũng đến ngày cưới của Trương Thu Sơn.
Cổ Khánh Nhất đậu xe ở bên ngoài Minh Châu Hào Đình, bên ngoài có nơi tiếp đãi xe dành cho khách, không đưa đúng giấy chứng nhận xe sẽ không được phép vào khu biệt thự.
Cổ Khánh Nhất đưa thiệp mời rồi vào khu đỗ xe.
Lần này, Trương Thu Sơn mời rất nhiều người, sân cỏ bên ngoài hội sở được trang trí màn sa trắng thuần theo phong cách Châu Âu, hoa tươi tinh xảo theo nghi thức cung đình, không chỗ nào không hiện rõ địa vị cao quý của chủ nhân nơi đây.
Cổ Khánh Nhất hâm mộ nhìn mọi người xung quanh mời rượu, đốt một điếu thuốc.
Cổ Khánh Nhất không quen biết được mấy người, nhìn sơ thì người tới đây đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại, lần đầu tiên hắn tham gia hôn lễ thế này, tạm thời tâm tư của hắn bị hôn lễ hấp dẫn.
Trước khi đến, Cổ Khánh Nhất đã hỏi, mười giờ cô dâu chú rễ mới đến, hai giờ kết thúc tiệc cưới.
Trong lúc đó hắn có bốn tiếng để tìm mẹ con Kiều Vi Nhã, chỉ cần tìm được con gái, không gặp Kiều Vi Nhã cũng được.
Cổ Khánh Nhất lấy một ly sâm banh, khẽ nhấp môi, bưng ly như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới bên cạnh hội trường thì có người hầu bàn mỉm cười ngăn hắn lại: "Tiên sinh, thật xin lỗi, anh không thể vào hội trường."
Trong lòng Cổ Khánh Nhất thầm kêu hỏng bét, rốt cuộc đối phương có lai lịch gì, trong khu vực này lại đề phòng như vậy, chẳng lẽ cô dâu chú rễ không để tâm sao?
Không lẽ hôm nay đến uổng công?
Mấy ngày qua hắn luôn suy nghĩ về người phía sau Kiều Vi Nhã rốt cuộc có lai lịch gì, mặc dù ba nói đối phương có bối cảnh sâu không lường được, nhưng Kiều Vi Nhã vẫn chưa ra tay, rốt cuộc bọn họ đang đợi điều gì? Nếu như đối phương thật sự lợi hại như lời ba nói, sao Kiều Vi Nhã chịu ẩn nhẫn đến bây giờ? Tại sao cô phải trốn?
Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, con gái thích những nơi náo nhiệt, khó đảm bảo con bé nghe thấy nhạc mà không ra ngoài.
Chỉ cần con gái thấy hắn nhất định sẽ đến tìm hắn.
Quả nhiên như hắn dự liệu, ngay lúc hôn lễ đang diễn tấu khúc nhạc, con gái nắm tay một bé trai xuất hiện.
Đi theo sau hai đứa bé là một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc áo đầm trắng đơn giản, phác thảo những đường cong xinh đẹp của cô ấy, khí chất dịu dàng cao quý, cô giống như cô gái cổ điển thanh thoát bước ra từ bức tranh của Trung Quốc thời xưa, tản ra sức hấp dẫn không gì sánh kịp.
Cổ Khánh Nhất khẽ giật mình, đột nhiên hắn nhớ đến giọng nói trong điện thoại, trực giác nói cho hắn biết, người phụ nữ này chính là người nghe điện thoại đó.
Cổ Khánh Nhất đứng nép một bên, vẫy tay với con gái, mới đầu lực chú ý của Đồng Đồng đều dừng trên người đôi tân nhân, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy Cổ Khánh Nhất.
"Ba......" Đồng Đồng buông tay Elaine ra, chạy về phía Cổ Khánh Nhất.
Elaine sợ hết hồn, Cổ Khánh Nhất vậy mà có thể xâm nhập vào Minh Châu Hào Đình, hắn thật có bản lãnh.
Cổ Khánh Nhất ôm Đồng Đồng, thấy con gái đã lâu rồi không gặp, hắn thật sự rất nhớ: "Đồng Đồng có nhớ không ba?"
Đồng Đồng ôm cổ của Cổ Khánh Nhất, cười nói: "Ba, con nhớ ba muốn chết."
Cổ Khánh Nhất có chút nghẹn ngào, nếu như ly hôn, hắn sẽ không thể ở bên con gái nữa, hắn nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên ôm con gái vào lòng, một cục thịt nho nhỏ khiến hắn cảm nhận sinh mạng của mình vẫn đang tiếp diễn.
"Đồng Đồng, trở về với ba được không?"
"Nhưng con nghe nói ba bán mất nhà rồi, ba, chúng ta về nhà thì phải đến nhà bà nội, nếu đến nhà bà nội con sẽ không đi."
"Mẹ nói cho con biết sao? Bà nội bị bệnh, bà nhập viện rồi, chỉ có ông nội ở nhà, chúng ta về nhà trước có được không?"
Đồng Đồng lắc đầu: "Là con lén nghe được, thì ra ba bán nhà thật, con không muốn đến bệnh viện, bà nội không muốn gặp con, ông nội cũng không thích con, ông nhìn thấy con đều chưa từng cười, con ở cùng với anh trai vẫn rất tốt."
Lúc này, anh Đồng Đồng và mẹ cũng đã đi qua, Elaine lạnh nhạt nói: "Anh là ba của Đồng Đồng?"
Cổ Khánh Nhất gật đầu, đưa tay tự giới thiệu mình. ( Hạ Y Lan)
Elaine không giơ tay bắt, chỉ lạnh nhạt nói: "Cổ tiên sinh, anh muốn mang Đồng Đồng đi sao? Rất xin lỗi, bây giờ anh không thể mang con bé đi."
Cổ Khánh Nhất lúng túng rút tay về, con gái đã rời khỏi hắn, bé nắm tay Đồng Đồng giới thiệu với hắn: "Ba, đây là anh trai, hiện tại con và mẹ đang ở nhà của anh ấy."
"Tôi có thể nói chuyện với cô một chút không?"
Elaine gật đầu, bốn người đi tới một bên, Cổ Khánh Nhất phát hiện lần này không có người cản hắn, như vậy, bố trí vệ sĩ ở Minh Châu Hào Đình là vì bọn họ.
"Đồng Đồng, cháu và anh trai đi về trước, dì ở đây nói với ba cháu một số chuyện."
Đồng Đồng do dự một chút, gật đầu lôi kéo anh Đồng Đồng đi ra.
"Cổ tiên sinh, mục đích anh tới tham gia hôn lễ là vì muốn mang Đồng Đồng đi, thực sự không ngờ được, chỉ là để cho anh thất vọng rồi. Anh đã tìm tới nơi này, chúng ta không ngại có lời nói thẳng, tôi là chị của Vi Vi, hoàn toàn có thể thay em ấy ra quyết định, em ấy muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, tôi cũng đã nghe điều kiện hai người nói trong điện thoại, như vậy thì anh cứ nghe theo điều kiện của Vi Vi mà ly hôn, tôi nghĩ…hai ngày nữa có thể anh sẽ nhận được lệnh gọi từ tòa án."
"Lệnh gọi?"
"Phải, về căn nhà kia, anh và đồng nghiệp của anh cùng là bị cáo, căn nhà kia là do em gái tôi mua, anh không có quyền bán nó, hơn nữa còn bán với giá thấp, ý đồ của anh rất rõ ràng rồi, Cổ Khánh Nhất, nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức đồng ý điều kiện của Vi Vi, trả nhà cho em ấy, cũng dựa theo điều kiện ly hôn Vi Vi đưa ra, như vậy, đối với anh mới có lợi."
Sắc mặt Cổ Khánh Nhất nhanh chóng thay đổi, hắn cho là chuyện căn nhà đã làm xong, vậy mà Kiều Vi Nhã vẫn lật lọng.
"Vị phu nhân này, tôi cũng không quen biết cô, hơn nữa, nếu như Kiều Vi Nhã muốn ly hôn thì phải tự mình nói, cô ấy là người trưởng thành có năng lực hành vi, người khác không có quyền thay thế cô ấy đưa ra bất kỳ quyết định gì."
Khóe môi Elaine hiện chút cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, hiện tại Vi Vi không có thời gian gặp anh, bây giờ em ấy không có ở thành phố B, nếu như anh đợi đến tháng chín mới ly hôn, anh nhất định sẽ hối hận, tôi vì nể mặt Đồng Đồng mới mới đưa cho anh một lời khuyên, bởi tôi nhìn ra anh thật lòng thương Đồng Đồng."
Kiều Vi Nhã không có ở thành phố B? Cô đi đâu?
"Nếu cô ấy không có ở đây thì tôi phải rước Đồng Đồng về, tôi là ba của con bé, ngoài Kiều Vi Nhã thì tôi là người giám hộ hợp pháp."
Elaine cười, tên Cổ Khánh Nhất này cũng không phải là người thiếu kiến thức pháp luật, lúc này có thể nghĩ như thế: "Cổ Khánh Nhất, anh cảm thấy Đồng Đồng sẽ đi theo anh sao? Nếu như anh có bản lĩnh mang con bé đi thì cứ việc." Elaine lười phải nói nhảm với hắn, xoay người rời đi, Cổ Khánh Nhất định theo sau liền bị người ngăn cản.
Lúc này hắn mới ý thức được, thế lực của đối phương đáng sợ bao nhiêu.
Hắn đã hỏi ý kiến của luật sư, cũng đã hỏi tòa án, căn nhà hắn bán, tám chín phần là không có hiệu lực, căn cứ vào nghị định Tòa án nhân dân tối cao năm 1988, nếu có một người cùng sở hữu không đồng ý, tự tiện bán nhà là hành vi không đúng pháp luật, mọi giấy chứng nhận mua bán đều không có hiệu lực.
Đột nhiên Elaine quay đầu lại đến trước mặt Cổ Khánh Nhất, thản nhiên nói: "Một lát nữa, luật sư của Vi Vi sẽ liên lạc với anh, nếu như muốn bản thân được tốt thì hãy ly hôn, công việc cụ thể sẽ nói rõ với nhau, trong khoảng thời gian này, anh sẽ không tìm được Vi Vi, cũng không cần vắt óc tìm em ấy, tôi rất khinh thường anh, Cổ Khánh Nhất, anh không xứng với Vi Vi."