Editor: Hạ Y Lan
Dừng xe xong, Kiều Vi Nhã khóa kỹ cửa xe, đi từng bước một về phía tòa nhà từng ở kia.
Tòa nhà cũ này được xây dựng vào những năm tám mươi, cả tòa nhà chỉ có bảy tầng, lúc mới bắt đầu tòa nhà không có hệ thống sưởi ấm, trước mỗi tầng lầu đều có một căn nhà nhỏ để than đá, sau này mới đổi thành hệ thống sưởi ấm, khi đó, bởi vì ba của Kiều Vi Nhã chẳng quan tâm đến việc đổi khí than, nên mỗi lần cô và mẹ cô đi đổi khí than đều mệt mỏi muốn chết như phải đánh một trận chiến lớn vậy.
Kiều Vi Nhã ngửa đầu nhìn tòa nhà rất lâu, thật ra thì, năm tháng ở đây, cô không tìm được một chút dấu vết của hạnh phúc, ba thường la hét chửi bới, nghiện rượu như mạng và những giọt nước mắt của mẹ khiến cô cảm thấy cuộc sống mỗi ngày đều mờ mịt.
Nhưng đợi đến khi cô có con của mình thì mới phát hiện, cho dù là một ngôi nhà không hoàn mỹ thì đối với mỗi đứa trẻ cũng là một niềm hạnh phúc, mỗi ngày mở mắt ra được nhìn thấy ba mẹ, trong lòng sẽ cảm thấy rất an tâm.
Đôi mắt Kiều Vi Nhã dần dần đỏ, nước mắt bất giác chảy xuống.(.com)
Có người đi ngang qua cô thì dừng bước, quan sát hai mắt của cô, không chắc chắn hỏi: "Tiểu Vi đó sao?"
Kiều Vi Nhã vội vàng lau nước mắt, nhìn về phía người kia: "Chú Trác, chú khỏe chứ, cháu là Tiểu Vi."
"Lên nhà ngồi đi, Tiểu Vi, bao nhiêu năm rồi chú cháu mình không gặp nhau, thật không ngờ cháu sẽ trở lại"
Kiều Vi Nhã khoát khoát tay: "Chú Trác, cháu còn có chuyện, hôm nào rồi hãy nói."
Chú Trác cười nói: "Đã tới đây rồi cháu có thể có chuyện gì, được rồi, lên đi."
Không nói tiếp nữa, ông liền kéo cô lên lầu.
Nhà của chú Trác ở lầu ba.
Vừa vào cửa, chú Trác hô: "Bà nó à, bà ra xem ai tới đây này?"
Một người phụ nữ khoảng năm mưới mấy tuổi đi ra, thấy Kiều Vi Nhã, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: "Tiểu Vi!"
"Dì Tôn, dì khỏe chứ." Kiều Vi Nhã lễ phép chào hỏi.
"Tiểu Vi, đứa nhỏ này, mấy năm nay có khỏe không, dì luôn muốn hỏi thăm tin tức của cháu nhưng chẳng nghe ngóng được gì cả."
Kiều Vi Nhã bị dì Tôn kéo ngồi trên sofa, sau đó rót một ly nước đưa cho cô.
Hai ông bà tỉ mỉ quan sát Kiều Vi Nhã, trong lòng cũng hơi an ủi, nhìn dáng vẻ, cuộc sống của đứa nhỏ này cũng tạm ổn.
"Tiểu Vi, cháu kết hôn rồi sao?"
Kiều Vi Nhã gật đầu: "Cháu kết hôn rất sớm, bây giờ con của cháu cũng năm tuổi rồi."
"Thật sao? Được, như vậy cũng tốt, nếu ba mẹ cháu..... Haizz......"
Đột nhiên dì Tôn nhớ đến cái gì đó: "Tiểu Vi, căn nhà lúc trước của cháu đã được bán lại, mới vừa lắp đặt thiết bị xong, dì nhìn tên nhóc đó cũng có chút quen mặt….nhưng không nhớ cậu ta là ai."
Kiều Vi Nhã cũng không để trong lòng, nếu căn nhà kia đã không thể lấy lại thì anh ta là ai cũng chẳng liên quan đến nữa.
Mặc dù là hàng xóm cũ nhiều năm, nhưng Kiều Vi Nhã cũng chẳng có bao nhiêu lời để nói với hai ông bà, năm đó ba mẹ cô nhảy lầu tự vẫn rồi đến căn nhà bị thu hồi, cô chỉ còn một thân một mình, không có ngoại lệ, những người hàng xóm này đều lựa chọn im lặng hoặc bàng quang.
Xã hội lạnh lùng, khiến cô thất vọng và đau khổ, có lẽ, chính vì những nguyên nhân này, khi Cổ Khánh Nhất vươn tay về phía cô, cô đã lựa chọn ở cùng hắn, nhớ tới những ngày đó, cô vẫn luôn cảm kích Cổ Khánh Nhất. Nếu như không có Tiêu San xuất hiện, trước khi sống lại, cô sẽ luôn tiếp tục nhẫn nhịn, bởi vì phần yêu thương Cổ Khánh Nhất dành cho con gái là mong ước từ nhỏ của cô.
Kiều Vi Nhã đặt ly nước lên bàn, cô không có uống, sau đó đứng lên: "Chú Trác, dì Tôn, cháu đi trước, lát nữa cháu còn có chuyện khác."
Hai vợ chồng già liếc mắt nhìn nhau, gật đầu đưa Kiều Vi Nhã tới cửa: "Tiểu Vi, có phải bởi vì năm đó nên cháu......"
Kiều Vi Nhã lắc đầu cười cười: "Chú Trác, tất cả chuyện năm đó, sợ là cháu cũng quên mất rồi, hai người hãy dừng bước, cháu đi trước."
Kiều Vi Nhã nhanh chân bước xuống lầu, cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại muốn tới đây, nơi này…. cô cho là cả đời cô sẽ không bao giờ tới.
Lái xe ra ngoài, Kiều Vi Nhã đánh một vòng đi đến khu vui chơi giải trí thành phố B.
Mỗi khi tâm trạng cô không tốt cô sẽ đến đây, khu vui chơi có một đường đua chuyên nghiệp, đây là nơi cô phát tiết hết buồn bực trong lòng. (Editor: Hạ Y Lan)
--- ---------
Sau khi tan làm, Cổ Khánh Nhất đến khu ký túc xá nhà máy cũ, hắn chắc chắn Kiều Vi Nhã và con gái sẽ ở đó, không chừng mấy món đồ kia cũng chuyển đến đấy rồi.
Hắn dừng xe ở con đường đối diện vì chiếc xe này cũng quá gây chú ý.
Vào khu người thân ở, Cổ Khánh Nhất lấy tờ giấy ra nhìn một chút, đi tìm theo địa chỉ.
Nhà Kiều Vi Nhã ở lầu dưới, bên cạnh là một chiếc Land Rover.
Cổ Khánh Nhất còn chưa tới cửa liền gặp một người quen mới thấy ngày hôm qua….. Bảo Mặc.
Bảo Mặc vừa đóng cửa xe, chuẩn bị lên lầu.
Anh cũng không chú ý đến Cổ Khánh Nhất đang ở sau lưng.
Cổ Khánh Nhất trốn ở phía sau một chiếc xe khác nhìn Bảo Mặc lên lầu, đợi đã lâu cũng không thấy anh đi xuống, người ta lui tới cũng ném ánh mắt dò xét vào hắn.
Cổ Khánh Nhất hạ quyết tâm lên lầu, nếu như bây giờ lên bắt kẻ thông dâm thành công, dù Bảo Mặc có che chở cho Kiều Vi Nhã, lần này Kiều Vi Nhã đừng mơ tưởng nhận được một phân tiền.
Cổ Khánh Nhất vừa bước lên bậc thang, tâm tình của hắn phức tạp tới cực điểm, một mặt hắn hi vọng bắt kẻ thông dâm thành công, thuận lợi lấy được tài sản, mặt khác, vừa hy vọng Kiều Vi Nhã không ở đây, còn chưa ly hôn đã bị đeo nón xanh vậy thì vô cùng nhục nhã.
Cửa chống trộm còn mới, xem ra nơi này mới được sửa chữa.
Nhấn chuông cửa, Cổ Khánh Nhất chợt nép qua một bên.
Bảo Mặc cảm thấy kỳ lạ, trừ vợ chồng Trình Thiệu, không có ai biết anh đang ở đây.
Mỗi ngày Trình Thiệu tan làm liền đi đón con, sau đó chở con đến chợ mua thức ăn, rửa sạch sẽ, nấu cơm, sau đó sẽ chờ vợ tan việc rồi mới nấu thức ăn, tiêu chuẩn người chồng năm tốt. (-editor Hạ Y Lan)
Tiếng chuông cửa lại vang lên, nhìn qua mắt mèo thì không có ai.
Bảo Mặc suy nghĩ một chút rồi mở cửa.
Cổ Khánh Nhất chợt lắc mình xuất hiện nhanh như chớp, không đợi Bảo Mặc nói chuyện, hắn đã xông vào.
Bảo Mặc níu chặt lấy hắn: "Mày muốn làm gì!"
"Tao tới tìm vợ và con tao! Đồng Đồng, ra ngoài! Ba tới rồi......"
Bảo Mặc buông lỏng tay ra, cười lạnh một tiếng, nói: "Tao còn ước gì bọn họ ở chỗ này, Cổ Khánh Nhất, bây giờ mày đi ra ngoài cho tao, đừng làm dơ bẩn nhà của tao!"
"Mày giấu vợ và con tao ở đâu rồi?"
Bảo Mặc đánh một quyền qua ngay giữa má trái của hắn: "Mày là tên cặn bã! Nếu đã kết hôn với cô ấy tại sao không biết quý trọng! Tại sao lại tổn thương cổ! Mày có nhìn qua ánh mắt của cô ấy không, mày làm ánh mắt cô ấy đầy thù hận! Tao phải đánh chết thằng cặn bã như mày!"
Hai người lao vào đánh nhau, chiều cao và sức lực của cả hai không khác biệt lắm, ai cũng không chiếm được ưu thế.
Âm thanh quá lớn đã quấy rầy hàng xóm xung quanh, họ rối rít ra ngoài nhìn chuyện gì xảy ra.
Kéo hai người ra không được, có người liền báo cảnh sát.
Lúc xe cảnh sát đến, toàn thân hai người đều là thương tích.
Mặc dù không làm cùng một khu nhưng trong mấy cảnh sát đến vẫn có người nhận ra Cổ Khánh Nhất.
Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, thở dài một hơi, chuyện này…..nên báo lên thế nào đây?
Bảo Mặc chỉ vào Cổ Khánh Nhất: "Thân là cảnh sát lại tự xông vào nhà dân, đánh công dân ngoại tịch, không biết các người sẽ xử lý thế nào."
Công dân ngoại tịch? Mấy người hít một hơi lãnh khí, Bảo Mặc trở về phòng lấy hộ chiếu ra.
Có viên cảnh sát lớn tuổi nhớ ra Bảo Mặc là ai, lúc này cả hắn cũng bất lực rồi.
Suy nghĩ một chút, hắn liền gọi cho Sở Trưởng.
Bảo Mặc khóa chặt cửa, đi theo đám bọn họ lên xe cảnh sát.
Hai người tới đồn cảnh sát, lúc này, ngay cả Cục Trưởng Phân Cục cũng tới, chuyện này ……là lớn hay nhỏ thì phải xem ý của Bảo Mặc.
Tiến hành lấy lời khai theo trình tự, lãnh đạo và Sở Trưởng bên khu của Cổ Khánh Nhất cũng tới, Sở Trưởng vỗ bàn lớn tiếng quát Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất cúi đầu không nói một lời.
Lần xử phạt này, nhất định không thể tránh khỏi, vậy mà Kiều Vi Nhã không ở đó, sao hắn có thể đoán sai được? Không có Bảo Mặc làm núi dựa, sao cô ta có thể trở nên cứng rắn như vậy, rốt cuộc cô ta đang ở đâu?
Sở Trưởng tự mình lái xe đưa Bảo Mặc ra ngoài, lúc đi ngang qua người Cổ Khánh Nhất, Bảo Mặc dừng bước, gõ bàn một cái nói: "Cổ Khánh Nhất, đừng gấp gáp, mới chỉ bắt đầu thôi." Giọng nói rất nhẹ, lại đủ cho Cổ Khánh Nhất nghe rõ ràng.
Sau khi đến bệnh viện lấy thuốc, Sở Trưởng lại đưa Bảo Mặc về nhà, liên tục tạ lỗi sau đó mới rời đi.(-editor: Hạ Y Lan)
Bảo Mặc nhìn gương mặt sưng xanh tím trong gương lại nở nụ cười.
Cổ Khánh Nhất thật là có bản lãnh, vậy mà tìm được nhà của anh, còn cho là mẹ con Tiểu Vi cũng ở đây.
Nói như vậy, Cổ Khánh Nhất đang theo dõi Tiểu Vi, có thể Tiểu Vi đã từng tới đây!
Nghĩ như vậy, trong lòng anh liền sững lại, ngày mai… là ngày giỗ ông nội cô ấy, trước đó vài ngày, anh đã từng đi qua khu nghĩa trang, còn cố ý nhớ ngày giỗ của người thân cô.
Vốn anh định ngày mai mua một bó hoa đến bái tế, nhưng ngày mai…bộ dạng này......
Không ngờ Cổ Khánh Nhất cũng có chút sức mạnh nhưng hắn ta cũng không chiếm được tiện nghi, mấy năm qua anh luyện tập đấu kiếm không phải uổng công.
Cục Trưởng Phân Cục đã liên tục bảo đảm với anh, nhất định sẽ xử lý Cổ Khánh Nhất thật nghiêm túc, tuyệt đối không nương tay.
Chuyện này vẫn không đạt tới yêu cầu của anh, anh muốn Cổ Khánh Nhất vĩnh viễn mất bộ quân phục này, trọn đời không thoát thân được, không chỉ Cổ Khánh Nhất, còn có Tiêu San, khách sạn của cô ta cũng chỉ là một khách sạn ba sao, muốn phá sản cũng không phải là việc khó, lần này anh đi Mĩ, chính là khuyên chú về nước đầu tư, khách sạn này chính là mục tiêu đầu tiên của anh.
Hai người muốn ở bên nhau, rất tốt, Bảo Mặc anh nguyện ý giúp các người hoàn thành ước vọng, tác thành cho các người, khiến các người kiếp này làm một đôi uyên ương số khổ.
Một đêm này, mặc dù toàn thân bị thương nhưng Bảo Mặc lại ngủ rất ngon, từ lúc trở lại thành phố B, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui vẻ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Mặc rửa mặt rồi quyết định đến bái tế ông nội Kiều Vi Nhã.
Ăn sáng ở bên ngoài rồi anh đến tiệm bán hoa, mua một bó hoa cúc vàng, từ tiệm bán hoa đi ra, anh nhìn thấy một siêu thị ở bên cạnh, suy nghĩ một chút liền vào siêu thị mua hai chai rượu trắng, hai điếu thuốc.
Bảo Mặc đậu xe bên ngoài khu nghĩa trang, lấy túi, cầm hoa cúc đi vào trong.