Editor: Hạ Y Lan
"Kiều Vi Nhã, cô thật sự muốn ly hôn?" Cổ Khánh Nhất thăm dò hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần anh mua lại căn nhà, tôi sẽ ly hôn với anh." Mặt Kiều Vi Nhã không chút thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt, nghiêm túc khiến Cổ Khánh Nhất có chút mê hoặc, nhất thời không biết lời cô nói là thật hay giả.
Hai chữ ly hôn này, lúc hắn nói ra cảm thấy rất dễ dàng, cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác? Tại sao đến khi đối phương nói, hắn lại thấy khó chấp nhận như vậy, hắn chợt nghĩ, nếu rời xa Kiều Vi Nhã, mỗi sáng sẽ không còn người ủi quần áo của hắn thật sạch sẽ, giày da được đánh bóng, làm bữa sáng chờ hắn rời giường.
Khoảng thời gian trước, hắn cảm thấy mới mẻ, cho nên, giặt giũ quần áo, nấu cơm cho Tiêu San, cảm giác Tiêu San ở trên giường cho hắn, ngay cả Kiều Vi Nhã và tất cả phụ nữ hắn tiếp xúc, hắn cũng chưa từng cảm nhận được.
Kể từ khi Tiêu San mang thai, hăng hái của hắn đã không còn như ngày trước, nhất là những tính xấu của Tiêu San bắt đầu bộc lộ tất cả, thì ra chỉ là một con gà cắm lông khổng tước mà thôi, dù có tiền thế nào, cũng không thay đổi được tính cách quê mùa của mình.
Hắn thật có chút đau đầu, nhưng người phụ nữ này giống như kẹo cao su mà bản thân đang nhai, mùi vị vẫn còn tồn tại, lúc này, không vứt bỏ được. Hơn nữa, một khi kẹo cao su dính trên người, muốn bỏ cũng không bỏ được, từ lúc Tiêu San buộc hắn đến trước mặt ba mẹ nói rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, là hắn biết rồi.
Nhiều lúc nằm trên giường không ngủ được, hắn mới phát hiện, hôn nhân đầu tiên của mình, tối thiểu hắn đã từng thật lòng, hơn nữa, Kiều Vi Nhã đối với mình, đối với ba mẹ, đối với đứa con đều đủ tư cách.
Mà Tiêu San, nếu cưới Tiêu San thật, trong lòng hắn đột nhiên khẽ run rẩy, cuộc sống sau này của hắn, sẽ từ dịu dàng biến thành đau khổ, ngày ngày giặt quần áo, nấu cơm cho người phụ nữ đó, còn phải thỏa mãn cô ta, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng nỗi, hắn thật sự muốn sống với Tiêu San hết cả đời sao?
Truyện edit bởi Hạ Y Lan diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhìn vẻ mặt thành thật của Kiều Vi Nhã, trong lòng Cổ Khánh Nhất giận như lửa đốt, bật thốt lên: "Cô đừng mơ tưởng sẽ ly hôn với tôi!"
Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Cổ Khánh Nhất, anh không cảm thấy ăn ở hai lòng sẽ làm mình khó chịu sao? Tôi đi đây, ba ngày sau, tôi muốn chuyển về nhà ở, nếu như sau ba ngày mà tôi vẫn thấy người khác ở trong nhà của tôi, Cổ Khánh Nhất, tôi nhất định sẽ tới Phân Cục!"
Cổ Khánh Nhất đang muốn đuổi theo, điện thoại lại vang lên, bây giờ là giờ làm việc, Sở Trưởng bảo hắn lập tức trở về.
Hắn lộ vẻ tức giận nhìn bóng lưng Kiều Vi Nhã rời đi, không cam lòng.
Kiều Vi Nhã đã không thèm để ý đến cảm nhận của Cổ Khánh Nhất nữa, cô muốn đi lấy xe, sau đó sẽ tìm Tiêu San.
Gọi cho Khương Hạo, Khương Hạo bảo cô trực tiếp qua đó, anh sẽ đứng ở bến xe chờ cô.
Kiều Vi Nhã lên xe đò, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trên xe khói thuốc lượn lờ, âm thanh huyên náo, cho dù mở cửa sổ, mùi cũng không tiêu tán được.
Suốt dọc đường, xe vừa đi vừa ngừng, người lên người xuống, Kiều Vi Nhã cũng không mở mắt, cô vẫn luôn nghĩ lý do gì mà Cổ Khánh Nhất không chịu ly hôn?
Là vì chưa lấy được đồ của ông ngoại sao? Cô sẽ không để cho hắn thực hiện được mưu đồ, từ khoảnh khắc cô sống lại, cô đã quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bước lên con đường cũ để dẫm phải vết xe đổ, lần này, cô sẽ không để cho mình bị thương.
Kiều Vi Nhã nhớ tới một câu mẹ cô từng nói, nhịn trong lòng là một cây đao.
Cây đao này, sẽ không treo trong lòng mình nữa, nhanh thôi, tất cả sắp đến lúc kết thúc rồi.
Tháng tám ở thành phố B, bởi vì có bão nên mưa rất nhiều, mới đi được nửa chặng đường, mưa to lại đến.
Kiều Vi Nhã vội vàng đóng cửa sổ xe lại, mây mù bên ngoài kéo đến rất nhiều, không biết cơn mưa nào kéo dài bao lâu mới hết.
Hạt mưa đánh vào cửa kính, bùm bùm vang dội, tốc độ xe càng ngày càng chậm, đúng vào lúc này, điện thoại vang lên, là Khương Hạo.
Khương Hạo hỏi cô đến đâu rồi.
Mưa ở bên ngoài khiến cô không thấy được biển hiệu nên nói đại khái một chỗ.
Khương Hạo nói cho cô biết anh đã đến bến xe rồi, cũng lái chiếc Mazda của cô đến, đến bến rồi thì nói trước với anh một tiếng.
Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien_dan_le_quy_don
Quả nhiên, vừa đến cổng bến xe, Kiều Vi Nhã liền thấy chiếc Mazda dừng ở ven đường.
Khương Hạo mở cửa xe, che dù đi đón Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã ở trên xe đã thấy Khương Hạo, Khương Hạo che dù cho cô, cười nói: "Ở huyện Q có câu tục ngữ, ở nhà không làm việc thiện, ra cửa mưa gió trút xuống, Kiều Vi Nhã, mau suy nghĩ một chút, mình có làm chuyện xấu gì không?"
Kiều Vi Nhã cười, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: "Hình như không có."
Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn nhau cười lên.
Khương Hạo mở cửa xe: "Trước hết, tôi mời cô đi ăn cơm đã, hôm nay cũng đừng về nhà vội, mưa to như vậy đi đường cũng không an toàn."
Trước khi lên xe, Kiều Vi Nhã nhìn trời một chút, lúc này mới ngồi xuống: "Khương Hạo, hay là để tôi mời anh, nói thật, tôi cũng rất đói bụng."
"Cô là khách, tôi là chủ, đến huyện Q, cô phải nghe lời tôi. Ăn cơm xong, chúng ta đi xem Khai Nguyên một chút, thương thế của cậu ta đã tốt hơn, ngày hôm qua còn gọi điện cho tôi, nói bây giờ làm ăn rất phát đạt, muốn mời tôi ăn cơm."
Kiều Vi Nhã vốn định lấy xe rồi đi thăm Khai Nguyên, vừa nghe anh nói như vậy bèn gật đầu đồng ý.
Hai người vào một tiệm cơm không lớn lắm, xem ra, Khương Hạo cũng thường xuyên đến, anh vừa vào cửa, nhân viên quán cơm liền tới chào hỏi anh.
"Phó đoàn trưởng Khương, hôm nay anh ăn sủi cảo nhân gì?"
"Như cũ, hai dĩa thức ăn, nửa ký sủi cảo Đại Đoàn Viên, một bình nước ép hoa quả."
Kiều Vi Nhã chờ nhân viên phục vụ vừa đi, nhỏ giọng hỏi: "Sủi cảo Đại Đoàn Viên?"
"Ừ, một lát nữa cô sẽ biết, đừng thấy mặt tiền quán ăn này nhỏ, nhưng cũng là quán ăn lâu đời ở huyện Q, nếu không phải tại mưa to, chúng ta tới xếp hàng mới có thể ăn được."
Nước ép hoa quả được bưng lên, Khương Hạo rót cho cô một ly trước, cười nói: "Thẩm Lật và Elaine đều gọi cho tôi, lần này trở về, hình như có phiền toái, cần tôi ra mặt không?"
Kiều Vi Nhã lắc đầu, mỉm cười: "Cám ơn, tự tôi có thể giải quyết."
Khương Hạo hạ thấp giọng: "Chuyện bên kia xem như là giải quyết được một nửa, chỗ của Khai Nguyên sẽ không có người thu phí bảo kê nữa, chỉ tiếc, những người đó ngày càng tiến bộ, vô cùng giảo hoạt, nói gì cũng không chịu nhận là có người sai khiến, lần này trở về, cô phải cẩn thận một chút."
Kiều Vi Nhã gật đầu, cô đã sớm liệu đến, lần này làm liên lụy tới Lâm Khai Nguyên, cô rất áy náy, có thể giải quyết chuyện của Lâm Khai Nguyên, cô đã rất thỏa mãn.
Kiều Vi Nhã thở dài một hơi: "Khương Hạo, cám ơn anh, tôi sẽ cẩn thận."
Món ăn và sủi cảo lần lượt được đưa lên, Kiều Vi Nhã đi rửa tay, ra khỏi toilet, lúc ở bồn rửa tay, Kiều Vi Nhã nhìn trong gương, hình như thấy có người nhìn bóng lưng cô chằm chằm, Kiều Vi Nhã chợt quay đầu lại, người nọ đã không thấy đâu.
Kiều Vi Nhã lắc đầu cười, là mình trông gà hoá cuốc rồi, có phải bị câu nói của Khương Hạo hù rồi không.
Khương Hạo lấy cho cô đôi đũa, đưa tới.
Kiều Vi Nhã nếm thử một miếng sủi cảo: "Sủi cảo nhân tôm?"
"Ừ, đây là nhân tôm, nửa ký này có đến mười vị, xem cô có thể nếm ra mấy loại."
Hai người vừa ăn vừa cười, nhưng loại cảm giác kia vẫn luôn ở phía sau, khiến tâm Kiều Vi Nhã mơ hồ cảm thấy không thoải mái, mỗi lần quay đầu lại, loại cảm giác đó lại biến mất, khách bàn bên cạnh, cũng không có nhìn cô.