"Như mọi người đã biết, tình trạng của Gia Nguyên không chỉ tệ đi về mặt tâm lý mà còn bắt đầu ảnh hưởng đến thế chất. Đặc biệt là tần suất các cơn bệnh tái phát ngày càng tăng, còn có các chứng hoang tưởng, tự hành xác và đập phá mọi thứ xung quanh. Chúng ta không thể chỉ coi đây là một trường hợp thông thường nữa."
Châu Anh nhíu mày, đôi tay siết chặt lên nhau. Cô lo lắng, nhưng vẫn giữ im lặng, không dám cắt lời.
"Trước đây, chúng ta đã nghĩ rằng các cơn bệnh của Gia Nguyên sẽ xảy ra vào một giờ cố định, vào khoảng 11h30 đêm. Nhưng hiện tại, nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong ngày, không thể lường trước được. Sức khỏe thể chất của cậu ấy cũng đang dần suy yếu. Bệnh nhân cần được theo dõi chặt chẽ hơn nữa." Hạ Minh tiếp tục, ánh mắt hướng về Châu Anh và Lưu Tuyến, những người gần gũi nhất với Gia Nguyên trong suốt thời gian qua.
Trưởng khoa thở dài, gương mặt đầy lo âu "Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, có lẽ chúng ta sẽ phải chuyển bệnh nhân đến một cơ sở y tế chuyên sâu hơn. Mặc dù đã nỗ lực rất nhiều, nhưng có thể bệnh viện này đã không còn đủ khả năng để đáp ứng nhu cầu điều trị của Gia Nguyên. Tần suất các cơn bệnh xuất hiện đột ngột và không thể kiểm soát được nữa."
Lưu Tuyến gật đầu, đồng tình "Điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến cả công việc ở bệnh viện. Chúng ta cần phải có một kế hoạch ứng phó và sắp xếp lại công việc của những người tiếp xúc trực tiếp với Gia Nguyên, để đề phòng bất trắc."
"Có lẽ nơi này đã gây ra quá nhiều cơn ác mộng kinh hoàng cho cậu ấy..."
Gia Nguyên đứng lặng lẽ ở khe cửa, đôi mắt nhìn vào bên trong phòng họp, nơi mà mọi người đang thảo luận về tình trạng của mình. Ánh sáng mờ ảo từ đèn trong phòng chiếu ra, làm cho những bóng người bên trong có vẻ mơ hồ. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất là Châu Anh.
Nhìn thấy cô, đang ngồi đó, tay nắm chặt, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Cô luôn vậy, luôn lo lắng, luôn đứng về phía anh. Nhưng giờ đây, khi bác sĩ nói đến việc "chuyển viện" Gia Nguyên cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan tỏa trong lòng.
*Chuyển viện...*
Anh lại nghe lại câu nói đó trong đầu, như một lời tuyên án. Anh không thể không thừa nhận rằng mình sắp mất tất cả. Những cơn đau, những đợt mất kiểm soát, dường như đang ngày càng cướp đi những gì còn lại trong anh.
Ánh mắt anh di chuyển từ Châu Anh rồi nhìn xuống bản thân mình qua khe cửa. *Mình là ai, sao lại thế này?* Anh tự hỏi, một cảm giác ngột ngạt bao phủ lấy tâm trí.
Anh lặng lẽ bước đi, đôi chân nặng nề như bị buộc chặt, từng bước cứ kéo dài thêm. Không phải anh không muốn đối diện với họ, mà là... anh sợ. Sợ nhìn thấy sự thất vọng, sợ phải đối diện với cái thực tế rằng mình đang dần mất kiểm soát.
Anh vô thức đi về phía phòng, bước chân không mục đích, chỉ là di chuyển trong bóng tối của chính mình. Mọi thứ xung quanh như mờ dần đi, chỉ còn lại âm thanh của chính nhịp tim đập thổn thức trong lồng ngực.
Anh dừng lại ở cửa sổ sau, nơi có chậu sen nhỏ đang nằm yên trong bóng tối. Những giọt nước từ lá sen vẫn đọng lại như dấu vết của thời gian, nhưng với anh, mọi thứ dường như đã không còn ý nghĩa nữa. Anh chỉ đứng đó, thần thờ, mắt nhìn ra ngoài, nhưng tâm trí lại lang thang đâu đâu.
*Châu Anh...* Anh tự lẩm bẩm. *Cô ấy có biết không? Biết rằng tôi chỉ là gánh nặng của cô ấy... rằng tôi sẽ kéo cô ấy xuống cùng tôi?*
Anh không thể chịu nổi suy nghĩ đó. Mỗi lần cô nhìn anh với ánh mắt đó, sự quan tâm và lo lắng, lại càng khiến anh cảm thấy như mình là một gánh nặng không thể gỡ bỏ. Những đêm dài không ngủ, những cơn đau bất chợt, và giờ là những lời nói về việc phải chuyển viện.
Một nụ cười khổ đau hiện lên trên môi Gia Nguyên, nhưng nó không kéo dài lâu. Cơn đau lại bắt đầu, như một đợt sóng ập đến, nhức nhối từ bên trong.
Anh nắm chặt tay, cố gắng chịu đựng, nhưng cơ thể không nghe lời. Cảm giác như có ai đó đang xé toạc trái tim anh, bóp nghẹt toàn bộ sức sống.
"Không... không..." Gia Nguyên thầm thì, đầu óc quay cuồng.
Anh lại nhìn vào chậu sen, ánh mắt như cầu cứu, nhưng không có ai. Chỉ còn lại sự im lặng, sự cô đơn bao trùm mọi thứ.
Gia Nguyên mở mắt, ánh sáng mờ ảo trong căn phòng làm anh nhíu chặt đôi mi. Anh cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi, như thể vừa trải qua một cuộc chiến vô hình. Một cơn đau nhói từ vai trái lại bùng lên, nhưng không đủ mạnh để khiến anh kêu lên. Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng sức lực như đã rút cạn, cơ thể đổ gục trở lại vào chiếc giường bệnh.
Chợt, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, kéo anh khỏi cơn mê man. Giọng Châu Anh, vừa mỏng manh vừa đầy đau đớn. Anh quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng trước khi kịp di chuyển, bác sĩ Như đã kịp giữ anh lại.
"Tốt nhất bây giờ đừng nên ra đó," bác sĩ Như nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt bà chứa đầy sự nghiêm trọng.
"Chuyện gì vậy?! Tại sao?" Gia Nguyên hỏi, giọng anh khàn đặc vì mệt mỏi. Anh nhìn xuống cơ thể mình, thấy những vết thương chằng chịt trên da đã được băng bó cách đây không lâu. Chúng không đau, nhưng chúng là dấu hiệu rõ ràng rằng anh đã trải qua một trận chiến không thể nhớ nối.
Bác sĩ Như thở dài, giọng bà vẫn bình tĩnh nhưng có chút khó xử: "Cậu không nhớ gì sao? Cậu vừa phá nát chậu sen ngoài kia, đến cái chậu cũng vỡ rồi... cả con Đậu nữa..."
"Đậu?" Gia Nguyên nhíu mày, cố gắng tìm lại chút ký ức trong đầu. Tên đó quen thuộc, nhưng sao anh không thể nhớ ra ngay lập tức?
Anh ngồi yên lặng một lúc lâu, như thể một dòng ký ức vừa trồi lên bề mặt, nhưng vẫn chưa đủ rõ ràng. Và rồi, trong đầu anh hiện lên hình ảnh mờ ảo về những lần anh cùng Châu Anh mang thức ăn cho con mèo hoang nhỏ.
Con Đậu, một con mèo nhút nhát, nhỏ thó, thường trú trong những chiếc lá lớn gần phòng bảo vệ, nơi mà Châu Anh hay qua lại khi đi làm.
Anh nhớ rõ từng buổi chiều, khi anh và cô cùng cầm những chiếc hộp thức ăn, nhẹ nhàng đặt chúng xuống cạnh gốc cây. Đậu luôn đến, nhưng nó chỉ ăn khi Châu Anh xuất hiện, đôi mắt nó sáng lên như thể chỉ có cô mới mang lại sự an toàn. Cô thường hay cười khúc khích khi Đậu ngập ngừng tiếp cận, rồi lại chùn bước.
Anh nhớ lúc đó mình đã mỉm cười, dù không hiểu sao lại cười. Đó là những khoảnh khắc yên bình, không vướng bận, chỉ có những lần cùng cô chăm sóc một con mèo hoang ngoài cổng bệnh viện.
Nhưng giờ đây, mọi thứ không còn như vậy. Anh không nhớ được gì, ngoài một cảm giác trống rỗng và cơn đau không dứt. Và giờ... chính tay anh đã làm gì vậy? Anh đã giết chết con mèo mà Châu Anh yêu quý. Không phải ai khác, mà chính anh.
"Không.." Gia Nguyên thở gấp, ánh mắt hoảng loạn nhìn bác sĩ Như. "Không thể... Tôi không... tôi không nhớ gì cả..."
Bác sĩ Như chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt bà đầy thương cảm, nhưng không thể che giấu sự lo lắng. "Cậu đã làm gì đó mà cậu không kiểm soát được. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Cứ để mọi thứ lại cho bác sĩ, chúng ta sẽ tìm cách."
Nhưng Gia Nguyên không thể nào dừng lại những suy nghĩ đó. Anh không thể tưởng tượng được mình đã làm gì.
Mắt anh mờ đi, tâm trí như quay cuồng, và tất cả những gì còn lại là cảm giác tội lỗi lấn át lấy anh.
Gia Nguyên cố gắng ngồi dậy, cơ thể mệt mỏi và đau đớn, nhưng anh vẫn bước từng bước chậm rãi về phía cửa sổ sau phòng. Cơn đau từ những vết thương làm anh mờ mắt, nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đang diễn ra ngoài cửa sổ.
Mắt anh dừng lại, nhìn vào mảnh vỡ của chậu sen mà trước đây anh vẫn xem như một báu vật. Những mảnh vỡ vung vãi trên nền đất, những cánh hoa sen héo tàn, dập nát không còn nguyên vẹn. Cảnh tượng ấy như thể đang phản ánh chính sự vỡ vụn trong anh, cảm giác có gì đó đã mất đi mãi mãi, không thể nào sửa chữa được.
Ở đó, bên cạnh những mảnh hoa, là Hữu Vinh, đang ngồi bên Châu Anh. Cả hai người đều quay lưng về phía cửa sổ, nhưng Gia Nguyên vẫn có thể thấy rõ. Châu Anh đang ôm một con mèo nhỏ, con Đậu, thân thể bé nhỏ đang yên lặng nằm trên tay cô. Vết thương từ mảnh vỡ chậu sen vẫn còn đó, một vết cắt lớn nơi lưng của con mèo tội nghiệp. Châu Anh khóc nấc lên từng đợt, nước mắt lăn dài trên gương mặt, đôi tay run rẩy ôm chặt Đậu.
Hữu Vinh vỗ về cô, lau nhẹ nước mắt cho cô bằng bàn tay mềm mại, rồi xoa đầu cô như một cử chỉ dịu dàng nhưng cũng đầy vồn vã. Châu Anh quay sang những cánh hoa dập nát, nhẹ nhàng chạm vào chúng, như muốn gửi đến chúng sự an ủi cuối cùng. Gia Nguyên nhìn vào, cảm giác căm ghét dâng lên trong anh, không phải vì
Hữu Vinh, mà vì chính anh. Vì chính anh đã làm ra điều này. Đúng lúc đó, Hữu Vinh ngẫng đầu lên, dường như cảm nhận được sự hiện diện của Gia Nguyên qua cửa sổ. Anh không lên tiếng, chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, tiếp tục vỗ về Châu Anh.
Cảm giác bất lực và đắng cay xâm chiếm tâm trí Gia Nguyên. Anh nghiễn chặt răng, bàn tay siết lại đến mức các khớp tay đau nhức. Nhưng không phải vì sự có mặt của Hữu Vinh, mà là vì sự khốn nạn của chính bản thân mình.
Làm sao anh có thể phá hoại tất cả những gì tốt đẹp mà Châu Anh đã xây dựng? Làm sao anh có thể làm hại con mèo mà cô yêu thương như vậy?
Anh muốn chạy ra ngoài, muốn chạy đến ôm lấy cô, an ủi cô, bảo cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng khi nhìn vào cảnh tượng ấy, anh nhận ra mình chỉ là một kẻ vô dụng, một kẻ tồi tệ trong mắt cô, không xứng đáng để ở gần cô. Anh là một con quỷ, một con quỷ có thể tước đi mạng sống của bất kỳ ai mà không một chút thương xót.
Đó là những gì mà Châu Anh sẽ nghĩ về anh bây giờ.
Tuy nhiên, trong lúc đó, một thứ gì đó trong anh thay đổi. Ánh mắt anh trở nên kiên định hơn, siết chặt tay hơn.
Không còn do dự, không còn tự giày vò mình. Một quyết định nào đó đã được đưa ra trong anh, mạnh mẽ và rõ ràng.
"Đủ rồi...