"Xem xong chưa?"
Gia Nguyên đứng đó, tần ngần trước cửa như một bức tượng, ánh mắt sắc như đá nhìn chằm chằm vào Châu Anh.
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh khiến cô rùng mình. Cảm giác sợ hãi len lỏi trong tâm trí cô. Từng bước chân của anh như đè nặng lên không gian, khiến cô hoảng loạn hơn. Cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng mọi lối ra đều đã bị anh chặn lại.
Nước mắt không ngừng rơi, khuôn mặt Châu Anh đẫm lệ. Ánh mắt lạ lùng và đáng sợ của Gia Nguyên khiến cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng. Cô lùi từng bước, run rẩy nhìn anh tiến lại gần.
Mỗi bước Gia Nguyên tiến lên, Châu Anh lại lùi về phía sau, đến khi lưng cô chạm vào bức tường. Không còn đường thoát. Gia Nguyên đứng ngay trước mặt cô, hơi thở dồn dập.
"Châu Anh sợ tôi sao?" Gia Nguyên hỏi, giọng anh khàn đặc, nhưng vẫn mang sự trầm ấm. Anh cúi mặt xuống gần hơn, như thể đang muốn nhìn sâu vào tâm hồn cô. (I
Cô lắc đầu nguầy nguậy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi... tôi xin lỗi... Tôi không nên đến đây... cho tôi ra ngoài đi..." Giọng cô yếu ớt, van nài, cố tránh ánh mắt của anh. Nhưng Gia Nguyên không có ý định để cô đi.
"Đúng! Tôi là kẻ giết người! Cô y tá năm đó chết là do tôi!" Anh hét lên, giọng anh vang vọng khắp căn phòng nhỏ, đôi mắt đỏ ngầu như đang bùng cháy.
"Không... anh đừng nói nữa... đừng nói nữa..." Châu Anh bật khóc thành tiếng, nỗi sợ trong cô càng lúc càng lớn.
Tiếng nấc của cô càng rõ ràng, nhưng Gia Nguyên vẫn ép cô sát vào tường hơn.
Sự gần gũi giữa họ lúc này không còn là sự thoải mái như trước kia, mà là một nỗi kinh hoàng bao trùm.
Châu Anh hoảng loạn, cố vùng dậy khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng Gia Nguyên giữ cô lại, nắm chặt lấy cổ tay cô.
Hai bàn tay anh siết chặt, khiến cô cảm thấy đau rát. "Gia Nguyên... anh bị sao vậy... thả tôi ra..." Giọng cô yếu ớt,
Io lắng, như thể đang nói với một người xa lạ, không còn là Gia Nguyên mà cô biết.
"Đinh Châu Anh..." Anh gằn giọng, ánh mắt trở nên đen tối hơn. "Cô thực sự sợ tôi đến vậy sao? Có phải tôi đáng để ghê sợ lắm đúng không?"
Anh nắm chặt cổ tay cô hơn, từng ngón tay của anh như siết vào da thịt, khiến cô đau đớn. Châu Anh cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, làm nhòa đi tầm nhìn.
"Gia Nguyên... anh làm ơn... dừng lại đi..." Châu Anh nghẹn ngào, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói cô run rẩy rõ rệt.
Ánh mắt Gia Nguyên tràn đầy mâu thuẫn, như thể anh đang bị giằng xé giữa hai con người khác nhau. "Cô cũng sợ tôi như bao người khác, đúng không? Cô cũng nghĩ tôi là quái vật...
"Không, không phải vậy..." Châu Anh cố nói, nhưng lời nói bị ngắt quãng bởi tiếng nấc. "Anh không phải quái vật...
Gia Nguyên, anh không phải..."
"Tại sao cô lại đến đây? Tại sao cô lại muốn tìm hiểu tất cả? Chẳng phải tốt hơn nếu cô không biết gì sao?" Anh thì thầm, giọng nói trầm đè nén, như thể anh đang cố gắng kiểm soát một ngọn lửa đang cháy trong lòng.
"Tôi... tôi chỉ muốn hiểu... chỉ muốn biết tại sao..." Châu Anh nói nhỏ, đôi mắt đầy sự van nài, đôi tay cô vẫn bị nắm chặt, nhưng cô không chống cự nữa. "Tôi không muốn nghĩ xấu về anh... tôi chỉ muốn biết anh đã trải qua những gì."
Gia Nguyên ép Châu Anh sát vào tường, gương mặt lạnh lẽo và đôi mắt đầy giận dữ. Cả thân người cô bị kìm chặt, hai tay cô bị khóa chặt bởi lực tay của anh, không có đường thoát.
Nước mắt giàn giụa, lăn dài trên gò má, Châu Anh run rẩy cố vùng vẫy, nhưng vô ích. Gia Nguyên, giờ đây, không còn là người mà cô từng biết nữa. Anh trông như một người khác, tàn nhẫn và cuồng loạn.
"Cô muốn rời khỏi đây rồi, đúng không?" Gia Nguyên cúi sát mặt xuống, giọng nói khàn đặc vang lên bên tai cô, như một lời đe dọa.
Châu Anh nấc nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy của cô vẫn không giấu được sự sợ hãi "Gia Nguyên... thả tôi ra đi... tôi muốn về phòng..." Cô vùng vẫy, nhưng đôi tay yếu ớt của cô không thể nào chống lại được sức mạnh từ anh.
"Nếu muốn rời đi thì từ đầu đừng đến!" Gia Nguyên hét lớn, giọng anh tràn ngập sự bức bối và giận dữ. "Cô sợ tôi sẽ giết cô sao?!"
Mắt anh đỏ ngầu, từng chữ như dao cứa vào không gian tĩnh lặng. "Tôi là một kẻ máu lạnh, bệnh hoạn đấy! Cô có biết họ đã nói gì về tôi không? Các người không biết! Không bao giờ biết!" Gia Nguyên gào lên, đôi mắt cuồng loạn và đáng sợ, làm cho nỗi hoảng loạn trong Châu Anh càng tăng thêm.
Anh siết chặt cổ tay cô hơn nữa, đôi tay của cô đau rát, khiến cô không thể kiềm được tiếng kêu lên "Aaa...." Gương mặt Châu Anh nhăn lại vì đau đớn, nỗi sợ hãi lan ra khắp người cô.
'2
Nhưng đột nhiên, ánh mắt Gia Nguyên dịu lại, một chút tỉnh táo lóe lên. Anh nhìn xuống cổ tay Châu Anh đang bị siết chặt bởi đôi tay mình, như chợt nhận ra điều gì đó. "..."
Anh thả lỏng tay một chút, ánh mắt lo lắng thoáng hiện, như thể anh đang nhận ra sai lầm của mình. Trong giây phút căng thẳng quá mức, anh đã làm cô đau, anh chỉ muốn giữ cô lại, muốn cô đừng bỏ đi, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn trái ngược với mong muốn.
"Đau..." Châu Anh nấc từng tiếng, khẽ nói, nước mắt vẫn lăn dài. Lần này, cô dám nhìn vào mắt anh. Trong đôi mắt đó, cô thấy sự đấu tranh, sự lo lắng, và sự hối hận đang hiện lên.
Trán Gia Nguyên ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt dịu dàng quay trở lại, những cảm xúc hỗn loạn trong anh giờ đã lắng xuống một chút. Anh buông tay ra, chầm chậm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
"Châu Anh muốn biết sự thật có đúng không? Bây giờ đã biết hết rồi, tôi không muốn giấu cô nữa..." Giọng nói anh trở nên trầm thấp, như một lời thú nhận.
Anh đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng ánh mắt ấy lại đầy tuyệt vọng. "Xem xong rồi... thì đi đi!" Gia Nguyên nói, như muốn đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình mãi mãi.
Châu Anh nhìn anh, giọng khàn nhẹ nhưng đầy cảm xúc "Gia Nguyên... anh muốn tôi đi đâu?"
Gia Nguyên im lặng, đứng đó trong một khoảng thời gian dài, đấu tranh với chính mình. Anh muốn chạy đến ôm lấy cô, giữ cô lại bên mình, muốn hét lên "Đinh Châu Anh. Ở lại với tôi có được không?". Nhưng cuối cùng, anh lại chọn cách đẩy cô ra khỏi thế giới của anh.
Gia Nguyên kéo Châu Anh ra khỏi phòng, đứng lại trong bóng tối. Anh tiến về phía cửa sổ, nơi ánh trăng tròn chiếu vào, cúi đầu hít sâu, cố kìm nén cảm xúc đang bùng cháy trong lòng. "Đi đi... nơi này không dành cho cô."
Nhưng Châu Anh vẫn đứng đó, nước mắt tiếp tục rơi, nhưng lần này, không phải vì sợ hãi. Cô nhìn anh với ánh mắt kiên quyết, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định "Không... tôi không bỏ anh một mình đâu...."
Gia Nguyên hét lên, như muốn cắt đứt sợi dây liên kết mong manh giữa họ "Đi đi! Về với thế giới màu hồng của cô đi!" (2
Nhưng thay vì rời đi, Châu Anh không đợi thêm một giây nào nữa. Cô đẩy cánh cửa đóng lại rồi chạy đến, vòng tay ôm chặt lấy Gia Nguyên từ phía sau.
Gia Nguyên khựng lại, đôi mắt anh mở to vì ngạc nhiên, và vô thức, những giọt nước mắt mà anh đã kìm nén bấy lâu nay bất chợt tuôn trào. Cảm giác này quá đổi xa lạ với anh, nhưng cũng quá đổi quen thuộc, sự ấm áp mà anh đã bỏ lỡ quá lâu.
Châu Anh vùi đầu vào lưng anh, ôm anh thật chặt, như thể sợ anh sẽ đẩy cô ra một lần nữa "Tôi sẽ không đi đâu hết! Để tôi ở lại với anh, có được không?!" Lời nói của cô như bóp nghẹt trái tim anh.
Anh xoay người lại, nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt vẫn đầy bối rối "Không sợ tôi sao? Khi đã biết tất cả mọi chuyện?"
Châu Anh không ngần ngại, lắc đầu mạnh mẽ "Không sợ! Anh không phải quái vật... Gia Nguyên rất tốt, tôi tin anh." Lời nói của cô như một nguồn an ủi, thổi vào tâm hồn anh sự yên bình mà anh khao khát bấy lâu.
"Nhưng... tôi có thể làm đau Châu Anh... nếu không kiểm soát được..." Giọng anh yếu ớt, như một lời cảnh báo.
"...Tôi biết... nhưng Gia Nguyên sẽ không làm hại tôi mà, hãy để tôi... giúp anh"
Sự do dự cuối cùng cũng tan biến. Gia Nguyên không thế kìm nén nữa. Anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, như thể không bao giờ muốn buông tay. Nước mắt lăn dài trên má anh, nhưng lần này, đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của sự chấp nhận.
"Vậy thì đừng bao giờ đi nữa... có được không?" Giọng anh khàn đặc, nhưng đầy chân thành.
Châu Anh vòng tay ôm chặt lấy anh, như lời đồng ý thầm lặng. Hai người cứ đứng đó, trong im lặng, nhưng cả hai đều hiểu rõ lòng nhau.
Châu Anh chậm rãi bước ra khỏi phòng, cẩn thận khóa từng ổ khóa lại. Cô cố giữ cho mọi thứ trở về đúng vị trí như trước, như thể muốn khép lại những gì vừa xảy ra bên trong.
Tiếng "tách" khẽ vang lên khi cô xoay chiếc khóa cuối cùng, một âm thanh nhỏ nhưng lại vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như khép lại tất cả những cảm xúc hỗn loạn vừa qua.
Cô quay lại, ngước nhìn Gia Nguyên, ánh mắt chứa đựng sự bình tĩnh nhưng cũng có chút lo lắng. "Về phòng thôi" Châu Anh nói nhẹ nhàng, giọng khàn khàn sau bao nhiêu giây phút căng thẳng.
Gia Nguyên vẫn đứng đó, nhìn chăm chăm vào cánh cửa vừa đóng. Ánh mắt anh đầy suy nghĩ, như bị cuốn vào vòng xoáy của những ký ức cũ, rối bời, hồn loạn.
Mọi thứ vừa xảy ra trong căn phòng ấy, từ cơn giận dữ đến sự yếu đuối, dường như còn văng vằng trong đầu anh.
Lát sau, Gia Nguyên từ từ rời ánh mắt khỏi cánh cửa, nhìn xuống Châu Anh. Sự ấm áp và tin tưởng trong ánh mắt cô làm anh dần dịu lại. Anh gật đầu nhẹ, không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã có một sự đồng cảm sâu sắc giữa họ.
Cả hai bước đi trong sự im lặng, chỉ có tiếng giày chạm sàn vang vọng trong hành lang dài. Ánh đèn vàng hắt xuống tạo ra những bóng đổ kéo dài phía sau lưng họ. Châu Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bất an cứ dâng lên.
Khi vừa đặt chân xuống cầu thang, một âm thanh khe khẽ vang lên từ phía sau, giống như tiếng "cạch" nhẹ nhàng của một ổ khóa... hoặc một cánh cửa vừa hé mở.
Châu Anh bất giác dừng bước, ngoái đầu lại nhìn. Phòng 302, cánh cửa hình như vừa hơi hé ra... mặc dù cô đã chắc chắn khóa kỹ.
"Gia Nguyên..." Châu Anh khẽ gọi, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa. "Anh có nghe thấy không?"
Gia Nguyên đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo hướng Châu Anh chỉ. Cánh cửa phòng 302 đúng là đang mở, một khe hở nhỏ lộ ra giữa bóng tối bên trong.
Đôi mày của anh nhíu lại. Anh không trả lời ngay, mà chậm rãi bước lại gần căn phòng, như thể có điều gì đó bên trong đang gọi mời anh.
Châu Anh cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn, cô cất bước theo anh, nhưng không dám đến gần quá.
"Đừng lại gần..." Gia Nguyên cất giọng trầm khàn, ánh mắt cảnh giác.
Anh đứng trước cánh cửa, nhìn vào khoảng tối đen phía trong phòng. Bàn tay anh khẽ nâng lên, chạm vào cánh cửa lạnh lẽo. Không gian như ngừng lại trong giây lát.
"Chúng ta... đã khóa nó rồi mà..." Châu Anh thì thầm, lùi một bước. Cô không biết vì sao, nhưng cảm giác như có thứ gì đó đang rình rập trong bóng tối kia.
Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào cánh cửa hé mở, môi mím chặt. Sau một thoáng lưỡng lự, anh nắm chặt tay
Châu Anh, kéo cô lại gần mình, ánh mắt trở nên cương nghị.
"Đi thôi" Anh nói, rồi quay bước đi, như thể muốn dứt khoát với điều gì đó phía sau lưng. •
Châu Anh bối rối, nhưng cô không dám phản kháng, chỉ để mặc anh kéo mình đi. Dù vậy, cánh cửa phòng 302 vẫn hiện ra trong đầu cô, như một lời cảnh báo chưa dứt. (
Ánh đèn hành lang phía trước họ kéo dài mãi, nhưng dường như không đủ để xua tan bóng tối đằng sau.