Tức giận thì tức giận, nhưng muốn giữ mạng thì Mạc Tiêu Tiêu vẫn phải theo đuôi Đới Mộng Doanh sát rạt. Có mặt người thứ ba, Liễu Khinh Huyền có muốn làm gì mình chắc cũng phải giữ kẽ một chút. Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết được nguyên nhân Liễu Khinh Huyền tức giận, trong lòng chỉ một mực nghĩ cách trốn tránh, cho nên căn bản cô cũng không chú ý tới ánh mắt của nàng nhìn về phía mình càng thêm thâm sâu.
Sau khi khai giảng, công việc của Hội sinh viên càng lúc càng nhiều, hơn nữa Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh vẫn luôn như hình với bóng, Liễu Khinh Huyền nhất thời không tìm được cơ hội trừng phạt Mạc Tiêu Tiêu, đành tạm thời đem cái ý tưởng này cất một bên. Chờ xử lý xong hết công việc khai giảng của trường sẽ cùng cô tính lại sổ sách.
Mạc Tiêu Tiêu cũng không đoán được ý tứ này của Liễu Khinh Huyền, đem Đới Mộng Doanh xem như cọng rơm cứu mạng mà gắt gao bám dính bên người. Mới đầu Đới Mộng Doanh còn không phát giác được có cái gì bất thường, nhưng dần dần cậu mới cảm thấy...hình như có gì đó không quá thích hợp.
Đừng nói là Tiêu Tiêu di tình biệt luyến, đổi sang thích cậu đi nha? Cái ý niệm này vừa nảy ra, dọa Đới Mộng Doanh sợ hết cả hồn.
Hay là..chỉ là ảo giác?
Chắc vậy quá...!
Đới Mộng Doanh do dự suy nghĩ, quan sát Mạc Tiêu Tiêu một ngày, rồi lại hai ngày... Thời gian trôi qua, hoài nghi trong lòng Đới Mộng Doanh càng ngày càng to ra.
Chết rồi, Tiêu Tiêu hình như thích mình thiệt, nếu không làm sao mà cái gì cũng đeo theo mình hoài vậy? Làm sao đây, làm sao đây?
Cái chuyện này lỡ mà bị Tiêu học tỷ biết được, còn không phải trực tiếp ăn tươi nuốt sống cậu sao? Không được! Vì tính mạng nhỏ bé của mình mà suy nghĩ, cậu cần phải đem chuyện này chặn lại từ trong nôi!
Đới Mộng Doanh hạ quyết tâm, vừa chuẩn bị tìm Mạc Tiêu Tiêu nói chuyện, lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy___
"Đới Mộng Doanh đồng học, vui lòng đứng lên trả lời vấn đề này"
"???" Đới Mộng Doanh giật nảy mình nhìn lên giáo sư trên bục giảng, vẻ mặt ngu si mờ mịt.
"Thôi. Ngươi ngồi xuống đi" lão sư thấy thế, khẽ thở dài nói, giọng khuyên lơ dạy bảo: "Đại học S không giống với các trường khác. Các vị đồng học đang ngồi ở đây, trên cơ bản tương lai đều là trụ cột vững vàng trong xã hội, lúc này không cố gắng nghe giảng nhiều một chút, học tập tri thức nhiều một chút thì sau này khi tốt nghiệp, làm sao cống hiến cho xã hội được".
Đới Mộng Doanh: "..." Cậu chỉ muốn làm một con cá muối ăn qua ngày chờ qua đời. Trụ cột xã hội? Không hứng thú!
Nhìn Đới Mộng Doanh bị lão sư thuyết giáo, vẻ mặt chếtk hông gì nuối tiếc, Mạc Tiêu Tiêu tức thời tâm tình sảng khoái cười trên nỗi đau của người khác, trong mắt đều là một bộ dáng ngồi xem kịch vui.
Chỉ là, cười người hôm trước hôm sau người cười. Không cần đợi tới hôm sau, tích tắc giây đồng hồ sau liền chứng minh được nhân-quả này:
"Nếu Đới đồng học không trả lời được, vậy mời người ngồi cùng bàn đáp án đi"
Đới Mộng Doanh đang suy sụp, nghe thấy thế tức khắc như bóng đèn bật sáng mà tươi cười, thấp giọng giễu cợt:
"Cái này gọi là thiên lý tuần hoàn, phải chịu báo ứng"
Mạc Tiêu Tiêu: "..."
Bị lão sư dùng chất giọng rè rè như niệm Kinh, tàn phá năng lượng hơn mười phút sau, Đới Mộng Doanh đã quên đi ý tưởng muốn cùng Mạc Tiêu Tiêu nói chuyện, lúc này như gà ngồi yên lặng nghe cho hết bài giảng. Cho đến khi bị Mạc Tiêu Tiêu kéo đến canteen, đi ngang qua hai sinh viên vô tình nghe lóm được bọn họ bàn chuyện thích người này thích người kia, thì cậu mới sực nhớ lại mà phản ứng, dò hỏi:
"Chỉ có hai người chúng ta ăn? Không kêu Liễu học tỷ sao?"
"Kêu nàng làm gì?" Mạc Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Đới Mộng Doanh, hôm nay giờ học của bọn họ đều khác nhau mà, lúc này chẳng phải còn đang ngồi trong lớp sao?
"Không có gì, không có gì. Thuận miệng hỏi hỏi" nghe được bạn mình trả lời, trái tim Đới Mộng Doanh lộp bộp rớt xuống. Trước kia hai người họ như hình với bóng, giờ đây ăn cơm cũng không thèm rủ ăn chung, Tiêu Tiêu quả nhiên là thay lòng đổi dạ rồi.
Não bộ suy diễn quá sâu kềm không được, Đới Mộng Doanh hoàn toàn quên mất sự thật là gần đây Liễu Khinh Huyền căn bản là bận tới mức chân đi không chạm đất!
Không được! Không thể để cho sự việc tiếp tục như vậy được! Thừa dịp tình cảm yêu thích còn chưa có sâu đậm đến mức không thể kiềm chế, cậu cần phải ra tay ngăn chặn!
Nhưng mà, mở miệng nói sao?
Đới Mộng Doanh nhíu mày trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ ra một lý do thoái thác:
"Tiêu Tiêu"
"Hử?" Nghe gọi, Mạc Tiêu Tiêu ngóc đầu lên.
"Thì là..."
"Xin lỗi quấy rầy một chút, hai người biết phòng giáo vụ đi chỗ nào không?"
"Từ canteen ra ngoài, băng qua quảng trường, vòng qua hòn non bộ sau đó sẽ thấy một mảnh vườn trúc nhỏ. Phòng giáo vụ là tòa nhà bên cạnh khuôn viên rừng trúc đó" Mạc Tiêu Tiêu tỉ mỉ chỉ dẫn xong, một lần nữa đem ánh mắt đặt trở lại trên người Đới Mộng Doanh: "Ngươi vừa nãy tính nói cái gì?"
"Ta..." Đới Mộng Doanh vừa nhả ra được nhiêu đó chữ, liền bị một tiếng trong trẻo ngắt ngang:
"Xin hỏi, ta có thể ngồi ở đây được không?"
"..." Đơn giản muốn cùng Mạc Tiêu Tiêu tâm sư một câu thôi, có cần phải bị bấy nhiêu người quấy rầy sao! Đới Mộng Doanh quạu quọ nhìn sang người mới tới, nạt nộ "Không được"
Quý Sóc: "...." Ánh mắt này là sao? Ngữ khí này là thế nào? Bọn họ có thâm thù đại hận gì?
Quý Sóc lẳng lặng đem tầm mắt hướng về phía Mạc Tiêu Tiêu.
"Không được" Mạc Tiêu Tiêu lạnh lùng y chang. Đối mặt với tình địch, cô hoàn toàn không cần tỏ vẻ nhân ái tốt bụng.
Quý Sóc: "...." Quả nhiên là có thù oán mà. Quý Sóc cả người đều không tốt chút nào, suy nghĩ kỹ càng một hồi lâu cũng mò không ra đắc tội cao nhân từ hồi nào, đành phải cụp đuôi bưng mâm cơm về bàn của mình mà ngồi.
Nhìn thấy Quý Sóc ỉu xìu như bánh bao chiều lui quân, Dư Du tức khắc kinh ngạc hỏi: "Thất bại?"
"Thất bại" Quý Sóc gật gật đầu, "Bọn họ thập phần lạnh lùng, cộng với, phẫn nộ? Phun cho ta hai chữ không được. Ta hoài nghi có phải ta từng đắc tội hai người, trước kia gặp mặt một lần cũng y như vầy. Ờ. Chỉ là trong đầu ta hoàn toàn không nhớ có ấn tượng bọn họ mà"
"Có thể có người nào nhìn cũng rất giống ngươi đắc tội với họ không? Sau đó họ đem ngươi nhận lầm? Ngươi có người thân họ hàng nào có ngoại hình tương tự mình không?" Dư Du vừa tự hỏi, vừa đề xuất ý kiến với Quý Sóc.
"Quả thật là có" biểu tình của Quý Sóc lập tức quái dị, "Ta có một ca ca diện mạo vô cùng tương tự"
"Vậy...có thể là ca ca ngươi lưu lại tai họa rồi" Dư Du trách trời trách đất, thông cảm vỗ vai Quý Sóc, "Kềm nén đau thương! Coi bộ ngươi muốn theo đuổi Mạc Tiêu Tiêu, có lẽ không dễ vậy được"
Quý Sóc: "..." Thiẹt muốn đập chết ca ca nhà mình, sao bây giờ!
"Dựa trên thái độ Mạc Tiêu Tiêu, cho dù ta có làm sáng tỏ thân phận, cô ấy cũng chưa chắc cho ta được vẻ mặt gì tốt" nghĩ đến biểu tình lạnh lùng tận xương tủy của Mạc Tiêu Tiêu lúc nãy, Quý Sóc không khỏi thở dài. Lần đầu tiên có cảm tình sâu sắc như vậy đối với một nữ sinh, chẳng lẽ cứ như vậy, không bênh mà chết sao?
"Đừng nói ngươi cứ thế mà từ bỏ nha?" Thấy bạn mình suy sút, Dư Du lập tức tỏ vẻ khinh bỉ nhìn nhìn, "Uổng cho ngươi lớn lên mang gương mặt tra nam như vầy, bản chất lại hèn nhát vậy sao?"
"Ê, ê, ê. Ngươi kêu ta mặt tra nam là sao?"
"Oh, khen ngươi phong lưu lỗi lạc mà"
"..." Nghe ngôn ngữ không tới nửa xu chân thành của Dư Du, Quý Sóc trợn trắng mắt: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Mặt dày mày dạn lấn tới làm quen? Chuyện này ta không làm được!"
"Ta cũng không để ngươi làm vậy đâu" vẻ mặt Dư Du tiếc sắt không rèn thành thép. "Mặt dày mày dạn kiểu đó quá mất giá trị. Ngươi có thể dương đông kích tây mà"
"Là sao?"
"Xuống tay từ người bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu, cùng bọn họ quan hệ cho tốt đẹp, sau đó từng bước tiếp cận Mạc Tiêu Tiêu, bỏ xuống lòng phòng bị của cô ấy. Chờ đến thời cơ thì xuất thủ nắm được"
"Dương đông kích tây" ngón tay Quý Sóc vô thức gõ gõ lên bàn, suy nghĩ một lúc sau: "Đích xác có tính khả thi"
"Đương nhiên. Cao thủ tình trường như ta nói ra có thể không khả thi sao?" Thấy Quý Sóc tiếp thu ý kiến của mình, Dư Du đắc ý hề hề, "Gần đây ta có giúp ngươi để ý những bạn bè cùng giới với Mạc Tiêu Tiêu hiện tại, cũng chỉ có người đang cùng cô ấy ăn cơm Đới Mộng Doanh, còn lại đều là học tỷ đại học năm thứ ba. Nếu muốn xuống tay, đối tượng tốt nhất hẳn là Đới Mộng Doanh"
"Bất quá, ta không kiến nghị ngươi xuống tay ở người tên Đới Mộng Doanh này"
"Tại sao?"
"Sợ ngươi nhất thời bất cẩn bị người ta đánh cho thành thiểu năng. Phải biết rằng lý lịch Đới Mộng Doanh viết chính là đai đen Taekwondo, Tán Thủ đoạn sáu (*). Ngươi cái người này tay chân nhỏ nhắn, không chừng còn không địch lại một chiêu của người ta"
Quý Sóc: "..."
"Ngoài Đới Mộng Doanh, còn lại chỉ có ba vị học tỷ năm ba thuộc hệ Quản trị, Liễu Khinh Huyền, Tô Nhiễm Nhiễm, Tiêu Hàm Duyệt" dudu nhớ lại lúc trước bị Quý Sóc mỉa mai nói khích xong, đã cất công sưu tầm tư liệu phân tích: "Tiêu Hàm Duyệt thì thường ngày không hay chung đụng với Mạc Tiêu Tiêu, có thể trực tiếp pass cho qua. Đến Tô Nhiễm Nhiễm, chậc chậc, uy danh Hội trưởng hội sinh viên trướ cđây ngươi có thấy qua mấy lần, chắc cũng biết rồi. Nếu không sợ chết, có thể thử từ người này xuống tay"
"Thôi bỏ đi. Ta còn muốn sống thêm hai năm" trước đây Quý Sóc coi trọng Hội sinh viên, làm sao mà không hiểu sự đáng sợ của Tô Nhiễm Nhiễm.
"Vậy bây giờ cũng chỉ còn lại Liễu Khinh Huyền. Thông tin về nàng tương đối thiếu, cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ lắm. Bất quá theo cá nhân ta thấy được, nàng ôn nhu lại thiện lương, đối xử với tất cả mọi người đều thân thiện tươi cười, tiếp cận nàng chắc sẽ không quá khó" Dư Du nói xong liền kết luận: "Cho nên từ Liễu Khinh Huyền xuống tay, tiếp cận sang Mạc Tiêu Tiêu đi"
"Đúng rồi quên nói, trong mấy người đó thì Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu là có quan hệ tốt nhất nha"
"..." Quý Sóc hoài nghi nhìn về phía Dư Du, "Ta sao lại thấy chính ngươi dụng tâm kín đáo. Đừng nói là mượn tay ta tiếp cận Liễu Khinh Huyền đi nha"
"Tát một phát vỡ mồm giờ. Ta là loại người này sao?" Dư Du tức khắc cảm thấy nhân cách bị chà đạp, cao giọng gắt.
"Lúc trước không phải ngươi nói muốn theo đuổi Liễu Khinh Huyền sao? Ta nghĩ như vậy mới không kỳ quái à"
"Đó là lúc trước. Ta sớm đã thay lòng đổi dạ được chưa! Chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao. Là hoa khôi ngành công nghệ máy tính. A, không phải. Ta sửa lại, là hoa khôi lớp kế bên"
Quý Sóc: "Tra nam"
~(*)chú thích
Sanda, hay còn gọi là Sanshou, là môn võ thuật chiến đấu tay không của Trung Quốc gọi là Tán Thủ (có nơi gọi là không thủ đạo). Tán Thủ có ba cấp bậc Sơ-Trung-Cao cấp. Sau kì Thế chiến thứ hai, một vị Nguyên soái của Quân giải phóng nhân dân Trung Hoa – Bành Đức Hoài, đã được giao trọng trách nghiên cứu, thỉnh giáo các vị võ sư khắp đất nước để chắt lọc ra những tuyệt kỹ cận chiến hiệu quả, sáng tạo ra môn võ thuật này.
Phân đoạn và tên gọi thế thủ:
Sơ cấp (Sơ đoạn): đoạn một (thanh ưng), đoạn hai (ngân ưng), đoạn ba (kim ưng) ---[ưng: con chim ưng]
Trung cấp (Trung đoạn): đoạn bốn (thanh hổ), đoạn năm (ngân hổ), đoạn sáu (kim hổ)
Cao cấp (Cao đoạn): đoạn bảy (thanh long), đoạn tám (ngân long), đoạn chín (kim long).
~
Xong! cuối tuần nghỉ xả hơi, cho nên giờ up trước hehe. have a nice weekend everyone!