Liễu Khinh Huyền không có tắm quá lâu, phút chốc liền đi ra.
Bởi vì tắm xong chừng chút xíu là sẽ đi ngủ, nên nàng cũng không cần mặc lại đồng phục đàng hoàng như ban ngày, mà tùy ý mặc một cái váy ngủ ngắn màu trắng, cánh tay mảnh khảnh chân dài lêu khêu trắng hêu hếu theo đó lộ hết ra ngoài.
Lực chú ý của Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn túc trực từ trên cửa phòng tắm, cho nên lúc nghe thấy tiếng mở cửa cô hầu như theo bản năng mà nhìn sang, tức khắc hai mắt đều trợn thẳng.
Cái gì gọi là mỹ nhân xuất dục? Cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại? Khuynh quốc khuynh thành? Ở trước mặt Mạc Tiêu Tiêu, những định nghĩa này lập tức dẫn tới hiệu quả nhận thức trực quan. Liễu Khinh Huyền thật sự là quá đẹp đi, tựa như bức tranh thủy mặc mà một vị quốc họa đại sư dành hết tinh lực cả đời mình mà vẽ, một đường một nét, chỗ đậm chỗ nhạt, tổ hợp như vậy hoàn thiện hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Mạc Tiêu Tiêu dại ra một lúc lâu mới thật khó khăn đem ánh mắt dời khỏi gương mặt hồng nhan họa thủy của nàng, ấy mà lại tích tắc sau liền bị cuốn ngược lên mái tóc của đối phương.
Mái tóc Liễu Khinh Huyền rất dài, như suối nước tùy ý lả lơi trên vai của nàng. Bởi vì còn chưa dùng máy sấy thổi qua nên sợi tóc còn vương bọt nước, dưới ánh đèn hoang mang phản chiếu, làm cho cần cổ trắng nõn cùng phiến xương vai xanh càng trở nên chói mù mắt người. Mạc Tiêu Tiêu âm thầm nuốt nước bọt, thả tầm mắt thuận theo lực hấp dẫn của trái đất một chút...
Chắc là bộ váy ngủ này của Liễu Khinh Huyền chất liệu quá là mỏng manh, hoặc là nguồn vốn đổ vào "tương lai phía trước" của nàng quá dồi dào, cho dù nhìn từ trước mặt tới cũng gây ra được cảm giác "núi non trập trùng".
Nhìn cảnh tượng như vậy, tốc độ nuốt nước bọt của Mạc Tiêu Tiêu càng nhanh, nhiệt độ trên người cũng càng tăng cao.
Đúng là yêu tinh dụ người!
Mạc Tiêu Tiêu biết rõ phản ứng của cơ thể mình, cô lẳng lặng cúi đầu muốn ly khai cám dỗ của người nọ. Xui một cái vừa cụp mắt xuống đất, Liễu Khinh Huyền cũng vừa bước tới trước mặt cô, nguyên một đôi chân trắng như trứng gà bóc thon dài lọt vào tầm nhìn hạn hẹp của cô
"..." Liễu Khinh Huyền hôm nay không chọc được cô không chịu bỏ cuộc sao? Đầu tiên là câu nói, sau là giọng nói, tới giờ là hình ảnh. Cái gì mà sắc-thanh-hương-vị-xúc-pháp đều gần như có đủ.
Mạc Tiêu Tiêu cam lòng chịu nhịn mà nhấc góc chăn rề mông vào, sau đó rề thân mình vào, cuộn lại thành con sâu lăn vào mép trong cách Liễu Khinh Huyền xa nhất để làm ổ, điệu bộ kiểu như không có gì phải để ý tới Liễu Khinh Huyền làm chi.
Đứng ở gần đó, Liễu Khinh Huyền nhìn nhìn Mạc Tiêu Tiêu khẽ cong khóe môi, tinh thần vô cùng sảng khoái ngồi xuống làm tiếp luận văn.
...
Thời gian càng bò đến gần ngày khai giảng, công việc của Hội sinh viên càng bận rộn
Ngoại trừ những lúc giúp Mạc Tiêu Tiêu hoạt động giãn cơ mắt cá chân và các công việc ở bên ngoài, thời gian còn lại của Liễu Khinh Huyền đều bỏ hết vào công tác của Hội. Đương nhiên, dù có bao nhiêu rãnh rỗi đi nữa, Liễu Khinh Huyền đều không bỏ qua cơ hội trêu chọc Mạc Tiêu Tiêu. Tại quá trình giống như người này tán tỉnh người kia, ngày giờ coi vậy lại trôi qua khá nhanh, bất tri bất giác liền đến liên hoan kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.
Trong thời gian này, Hà Trát Hiên cũng lui tới thăm nom Mạc Tiêu Tiêu vài lần. Vừa mới bắt đầu thì Mạc Tiêu Tiêu còn ôm địch ý rất sâu, nhưng thấy đối phương cũng không có ý canh me chân mình chừng nào thì khỏi hẳn, ác cảm thâm căn cố đế đến tại vì bị quân huấn nhờ vậy mà từ từ giảm bớt, nhưng đại đa số thời điểm vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Hà Trát Hiên cũng không thèm để ý, dù sao nhìn kiểu hai người Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu ở chung một chỗ đã biết chính mình là không còn cơ hội nữa, cho nên cũng không chờ đợi cái gì. Rãnh quá thì chọc ghẹo Mạc Tiêu Tiêu, làm cho Liễu Khinh Huyền ghen lên cũng thú vị.
Liễu Khinh Huyền hiểu được tâm tư Hà Trát Hiên, ngoại trừ những lúc bị khiêu khích sẽ bức xạ nhiệt một chút, những lúc khác thì hầu như mặc kệ. Dù sao thì theo như thái độ của Mạc Tiêu Tiêu mà nhìn thì Hà Trát Hiên hoàn toàn không nằm trong vùng chiến sự.
"Khinh Huyền ngươi xem. Chân ta đã hoàn toàn bình phục, có thể đi đứng bình thường rồi nè!" Mạc Tiêu Tiêu từ trên giường bò dậy, theo quy luật nhân sinh đi vào toilet, đi vài bước mới nhớ ra mà phản ứng lại liền tức thì cực kỳ vui vẻ.
"Đúng vậy" Liễu Khinh Huyền cười lấy lệ, mấy ngày nay cố tình làm lơ không nhắc tới chuyện này. Không ngờ...haiz, chân khỏe rồi, nàng phải trở về ký túc xá của mình đây~
"Hữm?" Mạc Tiêu Tiêu nghi hoặc liếc sang Liễu Khinh Huyền, "Sao ta cảm thấy ngươi không vui lắm?"
"Có đâu! Chân ngươi bình phục là chuyện tốt! Mắc gì không cao hứng?"
Bởi vì chân khỏe, cho nên phải nhà ai nấy về.
Không còn có thể ở chung một phòng nữa~
Mạc Tiêu Tiêu cắn môi, không dám nói ra ý nghĩ của mình
"Đúng rồi. Hôm nay liên hoan tổng kết quân huấn, ngươi muốn đi xem không?" Liễu Khinh Huyền không tình nguyện đào sâu chuyện này, cho nên tìm cách đổi đề tài.
Mạc Tiêu Tiêu nhăn nhăn mũi, mặt đầy không cam nguyện
"Không phải rất muốn đi" kiếp trước cô đã tham dự qua một lần, kịch bản nhàm chán hoàn toàn không khơi được chút nào hứng thú.
"Vậy thì khỏi đi" Liễu Khinh Huyền nói, vừa duỗi tay quẹt quẹt sống mũi của người nọ vừa khẽ cười, "Không ai bắt ngươi đi, mặt đã nhỏ rồi đừng có nhăn nữa nha"
!!!
Nói chưa hết một câu lại ghẹo mình~.
Tuy rằng trong mười mấy ngày nay tần suất bị Liễu Khinh Huyền trêu đùa là rất cao, nhưng cô vẫn chưa quen được kiểu tương tác thân mật như vầy. Bởi vì tay Liễu Khinh Huyền giống như mang găng nhiễm điện vậy, chỉ cần chạm nhẹ thôi là cô run rẩy cả người, làm cho cô cực kỳ không thích ứng nổi. Mạc Tiêu Tiêu kiêu ngạo quay mặt đi, thuật thế né ra móng vuốt của nàng.
"Ngươi như vậy là ghét bỏ ta sao?"
"Làm sao mà có" Liễu Khinh Huyền dựa vào Mạc Tiêu Tiêu, hơi thở nóng ấm nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt. "Khuôn mặt bé nhỏ của Tiêu Tiêu dù có nhăn lại cũng đáng yêu hết sức, ta sao có thể ghét bỏ ngươi?"
Nói chuyện thôi có cần dán sát rạt vậy không?
Mạc Tiêu Tiêu thầm than trong lòng, trên mặt ngược lại nhịn không được vui vẻ. Liễu Khinh Huyền là ăn mật ăn đường mà lớn lên sao? Vì cái gì nói chuyện ra câu nào câu nấy ngọt lịm vậy?
Thấy người nọ thật lâu cùng không phản ứng, Liễu Khinh Huyền không cần chờ nữa mà đứng thẳng dậy, nói sang chuyện khác
"Ở trong ký túc xá lâu như vậy, có muốn đi ra ngoài dạo một vòng không?"
"Được á" Mạc Tiêu Tiêu hớn hở chấp nhận lời đề nghị, lúc nào cũng rúc trong phòng chơi game huyền huyễn đại lục kia thật chán sắp chết, khó khăn lắm mới được cơ hội cùng ai kia đi ra ngoài, cô làm sao mà cự tuyệt được. Chỉ là...
"Ơ.... Có thể ra ngoài trường chơi không?" Kiếp trước ở S hết mấy năm, quả thật lòng vòng trong trường đều không có cái gì hấp dẫn.
"Vậy vào nội thành chơi" Liễu Khinh Huyền nghĩ nghĩa được một gợi ý.
"Được đó, được đó" Mạc Tiêu Tiêu lập tức cao hứng. "Chúng ta đi dạo cái phố mỹ thực đường Đình Hiên kia đi"
"Ừ, thay quần áo rồi xuất phát." Liễu Khinh Huyền ngưng một chút, " lái xe hay đón xe"
"Ảh?"
"Lúc tới trường ta có lái xe, cho nên...muốn bây giờ tự lái đi không?"
"Ơ...." Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm chốc lát rồi quyết định, "hay là đón xe đi, nếu tự lái thì có cảm giác vừa đi vừa ngắm cảnh không thuận tiện"
Liễu Khinh Huyền nghe vậy, cười cười đồng ý
"Vậy đón xe thôi"
Mùa hè ăn mặc cũng đơn giản, cho dù phải thay bộ khác cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hai người chẳng bao lâu liền chuẩn bị xong. Sau khi khoá kỹ cửa phòng, cả hai bước ra thang máy lại không nghĩ đến đụng trúng nhóm của Đới Mộng Doanh cùng Tiêu Hàm Duyệt. Cả bốn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta đều thấy cũng y chang chọn mặc thường phục, sửng sốt đồng thanh kêu lên
"Các ngươi chuẩn bị đi ra ngoài?"
"Các ngươi chuẩn bị đi ra ngoài?"
"Đúng vậy!"
"Đúng vậy!"
Mạc Tiêu Tiêu vẫn là nhanh nhẹn trả lời trước, "Chuẩn bị ra nội thành chơi. Các ngươi muốn cùng đi chung không?"
"Được á" Đới Mộng Doanh sáng bừng hai con mắt, hớn hở nói, "Vừa lúc bọn ta cũng tính đi nội thành. Đi chung đi, càng đông càng vui."
Liễu Khinh Huyền: "..."
Tiêu Hàm Duyệt: "..."
Bọn họ đâu có cần đông mới vui đâu...
Tuy rằng hai đồng chí ấy không quá cam tâm tình nguyện, nhưng nể mặt các "vợ" đành phải nghe theo, mặt mày nhìn có vẻ cũng rất vui mà theo đuôi hai cô nàng nọ.
Trong nội thành có khá nhiều điểm ăn chơi, nhưng hấp dẫn nhất không gì khác hơn là phố mỹ thực. Trong nhóm đã có sẵn hai người lên kế hoạch xong, không cần nghĩ nhiều mà thắng tiến đến con đường có phố ăn hàng lớn nhất nội thành: đường Đình Hiên.
Đường Đình Hiên rất dài, trong đó món ngon hàng trăm loại nhiều nhìn không hết. Không chỉ có đặc sản địa phương mà các loại món vặt, điểm tâm linh tinh, lại còn hội tụ mỹ thực của khắp mọi miền đất nước. Có thể nói chỉ cần là món có chút danh tiếng đều được nấu nướng và bày bán nơi này. Vừa xuống xe, Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh giống như cá gặp nước như rồng gặp mây, một đầu chui vào phố mỹ thực, gặp cửa hàng nào cũng ghé lại, mỗi một món đều thử một miếng. Bất quá bọn họ cũng rất rõ ràng, dựa theo độ lớn bao tử của mình mà đòi ăn hết con phố là chuyện khoa học viễn tưởng. Cho nên muốn cái gì cũng biết thì phải là mỗi món nhín một chút, sau đó ném cho hai người phía sau xử lý.
Hơn mười phút sau...
Liễu Khinh Huyền cùng Tiêu Hàm Duyệt hai vị ngự tỷ xinh đẹp như thiên tiên tay xách nách mang như hai bà cô nội trợ tầm thường nhất xã hội, trong túi chứa toàn là đồ ăn vặt. Nhìn hai cô nàng kia sức càn quét không chút suy giảm, nuốt xong sủi cảo mọng nước liền sàng qua cửa hàng bánh mật, cả hai sợ hãi nhìn nhau, bất đắc dĩ lại đuổi theo bọn họ.
Kệ đi, bị nhốt trong phòng lâu như vậy mà còn đầy tràn năng lượng vậy là tốt. Hai vị tỷ tỷ cứ việc an tâm mà đảm đương cho trọn nghĩa vụ lao động của chính mình đi.
Cỡ chừng một tiếng đồng hồ sau, bao tử Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh rục rịch phát tín hiệu dừng, tốc độ hấp thụ mỹ thực cũng theo đó giảm xuống đáng kể. Lại kiên trì nhét thêm ba món xong coi như mới nuốt thêm không nổi, cả hai mới lắc lư lăn đến trước mặt hai vị đại nhân
"Ăn no~ Ợ~" Mạc Tiêu Tiêu vừa mở miệng, yết hầu phụ hợ reo lên minh họa. Liễu Khinh Huyền bị biểu tình moe này chọc cho mềm lòng, nhịn không được tự động nâng tay vuốt vuốt mái tóc của cô, cưng chiều mà nói
"Vậy tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi. Có chỗ nào muốn đến ngồi không?"
Mạc Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ
"Không có. Doanh Doanh ngươi có muốn đi chỗ nào?"
"Ơ...ta cũng không có" Đới Mộng Doanh xoa xoa bụng, gương mặt có chút ngượng ngùng, "Lúc đi chỉ search những chỗ ăn uống thôi"
"Quá trùng hợp!" Mạc Tiêu Tiêu kinh dị reo lên, "Ta cũng vậy. Nhìn xem chúng ta không trở thành bạn cùng phòng là quá không có đạo lý ha"
"Chính xác"
Liễu Khinh Huyền: "..."
Tiêu Hàm Duyệt: "..."
Không thèm coi ai ra gì mà thoải mái bày tỏ tình bạn tươi đẹp, còn làm lơ bọn họ luôn sao!!!
Liễu Khinh Huyền cong cong khoé môi, hướng sang Tiêu Hàm Duyệt ném một cái mị nhãn.
Nếu còn tiếp tục như vậy thì sự tồn tại của hai ta còn có ý nghĩa gì nữa?
Đúng vậy, Tiêu Hàm Duyệt nhướn mày trả lời, vậy tách ra đi.
"Ta nhớ là gần đây mới chiếu một bộ phim cũng được lắm, muốn đi xem không?" Liễu Khinh Huyền cười cười đề nghị, "Đúng lúc gần chỗ này có cái rạp phim không tệ"
"Được á" Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh không cần suy nghĩ, gì chứ đi chơi là bọn họ nhiệt tình đáp ứng
Lúc này Tiêu Hàm Duyệt kín đáo mỉm cười cùng Liễu Khinh Huyền trao đổi cái ánh mắt, tích tắc liền trở lại hình tượng thanh cao điềm đạm như thường, dường như nụ cười đạm nhạt vừa nãy giống như ảo ảnh thoáng qua, theo gió phất phơ ẩn ẩn hiện hiện rồi biến mất.
Hai cái phúc hắc liên thủ vs hai cái ngốc moe, giống như lớp chuyên thi với lớp ba trường làng. Khỏi nói cũng biết kết quả.
Liễu Khinh Huyền lấy đi động dò bảng đồ, xác định xong vị trí liền dẫn đầu băng nhóm đi xem phim. Đình Hiên Lộ có rạp Cinema lớn nhất chính là rạp này, mười mấy phòng chiếu, cùng một phim cùng một suất chỉ cần muốn coi là luôn có chỗ. Liễu Khinh Huyền dắt cả bọn tới nơi xong, liếc mắt với Tiêu đồng chí một cái, sau đó một mình đi mua hai cặp vé, mỗi cặp xem một phòng chiếu khác nhau. Thuận tiện quơ thêm bắp rang và thức uống.
Lúc trở lại chỗ đồng bọn đứng chờ, đem cặp vé cùng phần combo bắp và nước đẩy cho Tiêu Hàm Duyệt, phần còn lại kéo Mạc Tiêu Tiêu qua, nhân lúc cô chưa biết ất giáp gì dẫn đến sảnh chờ xem phim.
"Ý! Không đợi Doanh Doanh với Tiêu học tỷ sao?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc.
Liễu Khinh Huyền không chút thay đổi sắc mặt, vô tư đem cái nồi này thảy cho Tiêu Hàm Duyệt bạn mình
"Ngươi chức cũng nhìn ra được Hàm Duyệt đối với Đới Mộng Doanh có tâm tư đặc biệt không? Cho nên...hiểu chưa?"
"Ò, ò, ò" Mạc Tiêu Tiêu tức khắc phản ứng lại, ái muội cười cười, "Tiêu học tỷ muốn cùng Doanh Doanh trôi qua thế giới của hai người ha"
"Bingo" Liễu Khinh Huyền hài lòng, "Hàm Duyệt không muốn để Đới Mộng Doanh nhìn ra chuyện này"
"Ta hiểu. Ta hiểu" Mạc Tiêu Tiêu cao thâm trả lời, "ta sẽ thay Tiêu học tỷ giữ kín chuyện này, không cần nói cho Doanh Doanh".
"Ừ" đôi mắt Liễu Khinh Huyền hấp háy ánh sáng, bàn tay dấu trong túi áo khoát len lén bấm bấm quẹt quẹt quẹt, phát cho Tiêu Hàm Duyệt một đoạn mã ngắn gọn.
Tiêu Hàm Duyệt bên đây nghe được điện thoại báo, đem vé phim đưa cho Đới Mộng Doanh , nói
"Chúng ta cũng đi thôi"
"Hả? Không cùng xem với Tiêu Tiêu bọn họ sao?" Đới Mộng Doanh trố mắt ngạc nhiên.
"Khinh Huyền muốn đơn độc cung Tiêu Tiêu bồi dưỡng cảm tình, cố ý mua hai cặp vé xem phim khác nhau, cho nên...ngươi hiểu chưa?" Tiêu Hàm Duyệt lời nói lấp lửng, nhưngcũng đủ đểĐới Mộng Doanh lộ ra vẻ mặt giác ngộ
"A. Vậy chúng ta tự đi thôi." Thái độ của Đới Mộng Doanh tỉnh bơ, dù sao bốn người mà có ngồi xem phim thì cũng không khác mấy so với hai người ngồi xem. Không có gì ghê gớm.
"Được"
....
Vì để tung hỏa mù che lấp bớt âm mưu lộ liễu của mình, vé xem phim của Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu cũng chỉ là ghế thường, không dám mua vị trí couple. Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ suy nghĩ đơn giản, nhìn xem vị trí ghế ngồi càng miễn bàn, trực tiếp kéo Liễu Khinh Huyền ngồi xuống hớn hở chờ điện ảnh mở màn. Liễu Khinh Huyền chọn phim này tên là "Mùa hoa bách hợp nở", thật là hiếm thấy phòng vé có được một lần chiếu phim đề tài nhạy cảm như vầy.
[>"<, cái tên ....cái tên phim...dịch ra mang nhục!!!]
Mạc Tiêu Tiêu không phải là lần đầu xem phim này, nhưng lần nữa đi coi vẫn y như cũ kềm nén không nồi kích động. Nguyên nhân có hai cái, một là nữ chính trong phim là diễn viên ưa thích của cô, hai là đề tài cùng cốt truyện rất hợp khẩu vị, coi thêm một trăm lần cũng được.
Dưới sự chờ mong của Mạc Tiêu Tiêu, bộ phim rốt cuộc cũng bắt đầu khởi chiếu. Cảnh phim đầu tiên là diễn ra ở một con phố chợ đêm, hình ảnh còn chưa hoàn toàn rõ ràng thì phương xa truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn
"Trật tự đô thị tới kìa!!!"
Tiếng thông báo vừa dứt, phố đêm như rơi vào cảnh loạn tặc đánh cướp, ồn ào gà bay chó sủa thành một nùi. Dựa theo âm thanh huyên náo đang càng lúc càng rõ ràng, hình ảnh phía xa cũng dần đi vào tầm mắt, cuối cùng dừng lại một khuôn mặt người đang diễn vai bán hàng rong mặt mày ám khói đang bận bịu tay chân nướng BBQ bán cho người qua đường.
Người bán hàng rong lúc này lo lắng loạn cục, vô cùng cảnh giác dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu thập đồ đạc, kéo lên xe đẩy bỏ chạy, hoàn toàn làm lơ mấy người khách đang đúng cạnh bên phẫn nộ
"Này. Que nướng còn chưa đưa ta kìa"
"Ê, ta đã trả tiền đâu"
Mạc Tiêu Tiêu xem đến đây, khoái chí cười rộ lên
"Nữ thần quá hài! Diễn tức cười quá a"
Liễu Khinh Huyền nghe vậy, nhướn mày ngạc nhiên. "Nữ thần?"
"Đúng vậy, diễn cái vai bán hàng rong này là Cảnh Nhan, thần tượng của ta. Cực kỳ hâm mộ nhan sắc với kỹ thuật diễn của cô ấy!", vừa nói đến những việc bản thân yêu thích, Mạc Tiêu Tiêu liền rất dễ kích động lên, huyên thuyên không ngừng quảng cáo ưu điểm của thần tượng Cảnh Nhan cho Liễu Khinh Huyền nghe, lại vô cùng hồn nhiên không phát hiện ra biểu tình nhạt nhẽo của nàng.
Cảnh Nhan, Cảnh Nhan. Có đẹp đến vậy không? Nhìn qua rõ ràng còn chưa bằng nàng được chưa!
Hai tròng mắt của Liễu Khinh Huyền như đèn pha đem Cảnh Nhan từ trên xuống dưới soi cho ra kết quả, cuối cùng trong lòng rút ra một kết luận!
Luận sắc đẹp, cư nhiên vẫn là nàng vượt xa cái người tên Cảnh Nhan này không chỉ một dãy phố.
Mà Mạc Tiêu Tiêu cũng khônng biết người bên cạnh đang âm thầm đay nghiến thần tượng của mình, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên bộ phim. Mắt thấy Cảnh Nhan đóng vai người bán hàng rong bị một vị trật tự đô thị soái khí cao lãnh xinh đẹp truy đuổi, Mạc Tiêu Tiêu tức khắc lộ ra một nụ cười theo kiểu mẹ hiền nhìn con nhỏ. Rõ ràng trên phố có hàng đống người bán hàng rong, nhưng vị đô thị tỷ tỷ chỉ nhắm mỗi cô nàng này mà đuổi theo, quả nhiên là chân ái ha.
Liễu Khinh Huyền thấy trên mặt người bên cạnh hiện lên nụ cười ngọt ngào, sự khó chịu của nàng càng thêm hừng hực nóng nảy. Tiêu Tiêu thích Cảnh Nhan như vậy sao? Đến nỗi cười vô cùng si mê, đến nỗi nhìn cực kỳ đắm đuối? Nếu ngay từ đầu biết được thì còn khuya nàng mới chọn bộ phim này đi xem.
Rất tiếc, hiện tại hối hận không còn kịp nữa.
Mạc Tiêu Tiêu coi đến cực kỳ cao hứng, tính xoay người qua cùng Liễu Khinh Huyền bình luận thì không ngờ lại bắt gặp một bản mặt cụt hứng cứng đờ nhìn lại, giật mình hỏi
"Làm sao vậy?"
Bộ tịch như táo bón này là chuyện gì? Kiếp trước không phải là rất thích phim này sao? Còn mang theo cô đi coi đi coi lại hết N lần, hại cô khi nào thì thần tượng nữa chính cũng không hay. Còn kiếp này như vầy là sao? Yêu ghét sở thích khác biệt ghê dữ vậy! Mạc Tiêu Tiêu mặt mày đơ ra không hiểu gì cả.
"Không có sao" Liễu Khinh Huyền kéo kéo khóe môi, "Chỉ là đang cân nhắc một vấn đề mà thôi"
"???" Ánh mắt Mạc Tiêu Tiêu tràn ngập nghi hoặc, "Vấn đề gì vậy?"
Đôi mày thanh tú của Liễu Khinh Huyền khẽ nhếch, khóe môi cũng móc lên một độ cong hời hợt, sóng mắt long lanh lưu chuyển lộ ra vài phần mị hoặc
"Ta cùng cái người tên Cảnh Nhan này, ai đẹp hơn ai?"
Dùng tư thái này mà hỏi, phong hoa tuyệt đại, khuynh tẫn thiên hạ~
Đại não Mạc Tiêu Tiêu ngoại trừ tám chữ này, cái gì cũng không nghĩ ra được.
"Sao không thèm trả lời?" Liễu Khinh Huyền than một tiếng yếu ớt thanh âm, gương mặt phảng phất ảo não, "Chẳng lẽ Tiêu Tiêu muốn nói rằng nhan sắc của ta không bằng cô ấy?"
"Đâu có" Mạc Tiêu Tiêu đau đớn nuốt khan một ngụm, khó khăn duỗi thẳng lưỡi nói, "Nhan sắc của Khinh Huyền ở trên nữ thần Cảnh Nhan chứ bộ"
Nữ thần Cảnh Nhan? Đáy mắt Liễu Khinh Huyền loẹt xẹt mấy tia lửa, "Tiêu Tiêu nghĩ một đằng nói một nẻo"
"Ta...ta nào có!" Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn bị Liễu Khinh Huyền tươi cười mị hoặc làm cho tê liệt, triệt để bám víu vào bản năng mà trả lời
Liễu Khinh Huyền lại buồn bã thở dài, ngữ khí vô cùng mất mát
"Trong miệng nói nhan sắc ta cao, ở trong lòng lại đem Cảnh Nhan làm thần tượng, phụng làm nữ thần. Cái này còn không gọi là nghĩ một đằng nói một nẻo chứ gọi là gì?"
Mạc Tiêu Tiêu: "..."
Thấy vẻ mị hoặc tươi cười rút mất khỏi gương mặt nàng, thay vào đó là ảm đạm xám xịt cảm xúc, Mạc Tiêu Tiêu ý thức tức thời thanh tỉnh không ít.
Liễu Khinh Huyền đang...ghen tị với Cảnh Nhan sao? Ăn dấm rồi? Cho nên mới thiếu hứng thú xem phim? Cho nên mới bày ra vẻ dụ hoặc với mình? Cho nên không ngừng cường điệu hai chữ thần tượng, còn kéo sang thành nữ thần với giọng điệu này?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Mạc Tiêu Tiêu cong cong hấp háy, giống như gấu con kiếm được mật ong, tràn đầy vui thích khoái chí.
"Ngươi đang ăn dấm nha" Mạc Tiêu Tiêu vừa phớt lờ trái tim đang run rẩy vừa hỏi
Liễu Khinh Huyền ngẩng ngơ, hoàn toàn không nghĩ tới Mạc Tiêu Tiêu sẽ thẳng thắng ném ra một câu như vậy. Cô ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng chịu khẳng khái thừa nhận
"Đúng vậy, ta ăn dấm. Rõ ràng Tiêu Tiêu ngươi nói ta trong lòng ngươi là hoàn mỹ nhất, lại luôn mồm gọi người khác là nữ thần, cho nên ta ghen tị"
Giọng nói làm như nỉ non than thở, nhẹ nhàng thổi bên tai lại có khả năng trực tiếp công thành đoạt đất bắt giữ trái tim của ai đó làm tù binh, ngọt ngào tê tái, ngứa ngáy khó chịu.
A~
Tâm tình bộc bạch chân thành như vậy, Liễu Khinh Huyền làm sao mà đáng yêu khủng khiếp~
Bị Liễu Khinh Huyền quyến rũ, tâm hồn bé nhỏ háo sắc của Mạc Tiêu Tiêu ngay tức thì bùng nổ, quả thật hận không thể nhào qua tay ghế tóm lấy người kia mà ơm hơm tới tấp một trận. Ngại là chung quanh có người, cộng thêm bản chất Mạc Tiêu Tiêu chỉ có sắc tâm không có sắc đảm, mấy chuyện này chỉ dám nghĩ chứ không dám làm nên cuối cùng miễn cưỡng đè ép dung nham trong lòng xuống.
"Kỳ thật...cái kia...cái này...haiz" không có biện pháp chứng minh địa vị quan trọng của nàng trong lòng mình, Mạc Tiêu Tiêu muốn mượn ngôn ngữ để thuyết minh. Lại xoắn xuýt rối rắm một trận cũng không nói ra được câu nào ra hồn, cả người cô đều muốn phát hỏa, gấp gáp vọt miệng nói rằng. "Ta không đem ngươi làm nữ thần là có nguyên nhân"
"Hử? Nguyên nhân gì?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, tò mò chờ Mạc Tiêu Tiêu nói ra được cái lý do gì đó.
"Bởi vì...bởi vì..." bởi vì ta muốn ngươi là bạn gái, chứ làm chi thần linh để rồi chỉ đứng xa mà nhìn đâu.
"Vì cái gì?"
Trong lòng Mạc Tiêu Tiêu gào rú N lần, ngoài miệng một chữ cũng nhả không ra nổi. Cuối cùng nội dung nghe được là:
"Bởi vì ngươi không có hào quang màn ảnh"
Ánh mắt Liễu Khinh Huyền nhá sáng, "Hào quang màn ảnh?"
"..." Mạc Tiêu Tiêu có thể cảm nhận được tâm tình Liễu Khinh Huyền không thật tốt đẹp, nhưng mà lời đã nói ra rồi, hối hận cũng không có tác dụng, đành căng da đầu thẳng da mặt tiếp tục nói xạo, "thì là hào quang màn ảnh mà...tuy rằng vẻ đẹp của Cảnh Nhan không bằng ngươi, nhưng người ta dù gì cũng là siêu diễn viên nhân khí cực tốt, tự nhiên sinh ra cảm giác hào quang nữ thần...cho nên...vậy đó"
Mạc Tiêu Tiêu đầu óc ong ong kêu, không biết chính bản thân là làm sao mà nói cho đầy đủ được một câu, chỉ biết là càng nhả chữ khỏi miệng càng thấy quanh thân Liễu Khinh Huyền luẩn quẩn dày đặc sương mù, lạnh tới mức làm cô phải rụt đầu vào trong cổ áo để né lạnh, cuối cùng giống như rùa rụt cổ núp hẳn vào trong mai.
Tạo nghiệt!
Không nói thật thì là không nói thật thôi, còn mắc cái chứng gì gây thù chuốc oán với Liễu đại nhân làm chi. Cái hố này cô làm sao mà lấp lại được đây?
Cả người Mạc Tiêu Tiêu đều thoi thóp đổ bệnh, muốn cùng Liễu Khinh Huyền giải thích. Chỉ là vừa rờ tới vùng khí áp thấp của nàng xong liền cái gì cũng nói không nổi.
Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, cô vẫn là đầu hàng bỏ cuộc, yên lặng rúc đầu trốn, làm con rùa rụt cổ ngồi trong rạp phim.
Liễu Khinh Huyền thấy vậy, rầu rĩ buông ra một tiếng thở dài nặng nề mà khẽ đến không cách nào phát hiện được. Nhìn kiểu này là biết kế hoạch hôm nay coi như... bể dĩa. Muốn Mạc Tiêu Tiêu bộc bạch tâm thư quả thật không dễ chút nào.
....
"Cái bộ phim này...sao mà, sao mà cảm thấy kỳ kỳ sao á" nhìn màn ảnh ẩn ẩn hiện hiện cảnh giường ngủ, gương mặt Đới Mộng Doanh tức khắc xoạch một cái đỏ lựng. Ở nơi công cộng, nhất là ở bên cạnh Tiêu Hàm Duyệt mà xem loại cảnh phim này quả là...cảm thấy thẹn nha! Đới Mộng Doanh vô cùng muốn dịch chuyển tầm mắt, khổ cái dư quang lại luôn không khắc chế được mà cho cái đánh giá.
Thì ra...còn có thể như vậy. Nhìn cái tư thế đang được triển hiện ra từ trên màn ảnh, Đới Mộng Doanh cảm thấy có một cánh cửa khổng lồ mở ra một thế giới to lớn chào đón cậu.
Toàn bộ lực chú ý của Tiêu Hàm Duyệt cơ hồ đều đặt trên người bên cạnh, nhìn thấy người ấy kiểu như muốn nhìn mà mắc cỡ không dám xem, đem gương mặt hun cho nóng bừng, cô không thể nào không cười thầm trong lòng.
Đới Mộng Doanh thật đúng là ngây thơ~
Phim chiếu tổng cộng hết hai tiếng đồng hồ, dưới ánh mắt nửa tò mò nửa ngượng ngùng của Đới Mộng Doanh, bộ phim rất mau liền kết thúc. Tiêu Hàm Duyệt dẫn đầu đứng dậy, hướng Đới Mộng Doanh vươn tay ra
"Đi ra ngoài thôi"
"Dạ" nhìn cánh tay trắng ngọc của cô ấy đưa sang, Đới Mộng Doanh rối rắm một chút, đè nén không nổi khát vọng nội tâm đem tay của mình đón lấy, nắm chặt.
Xúc cảm nóng rực tức khắc theo từng ngón tay lan ra khắp lòng bàn tay, rồi mạnh mẽ như sóng thần ập đến chiếm lĩnh toàn thân. Gương mặt vốn dĩ bị một vài tình tiết bộ phim làm cho đỏ ửng còn chưa vơi đi, lúc này càng như nhuộm thêm một lớp màu đỏ, lung linh oánh nhuận như một quả táo đỏ, nhìn vô cùng ngon lành, nhìn vô cùng muốn cắn một miếng.
"Có, có cần đợi hai người họ không?" Tầm mắt Đới Mộng Doanh văn bản không dám tiếp xúc cùng Tiêu Hàm Duyệt mà lơ đãng trôi trong biển người, hàm hồ hỏi.
"Không cần" Tiêu Hàm Duyệt thâm ý nở nụ cười, "Ta nghĩ bọn họ chắc không thật sự muốn chúng ta chờ đâu"
"Cũng đúng...vậy chúng ta bây giờ làm gì đây? Về trường sao?" Đới Mộng Doanh nghiêng đầu nhìn Tiêu Hàm Duyệt, thấy được ánh mắt ngập tràn ý cười của cô, không biết sao tim thình thình nổi bão. Cậu vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác không dám chần chờ nhìn tiếp cô nữa.
"Hiện tại thời gian còn sớm, không cần vội trở về trường" Tiêu Hàm Duyệt trầm ngâm một chút, "Nếu không thì đi ra bãi biển chơi đi"
"Cũng, cũng được" Đới Mộng Doanh hoàn toàn không có ý kiến phản đối, chỉ cần ở bên cạnh cô thì làm cái gì cũng đều tốt đẹp.
Tiêu Hàm Duyệt nghe vậy không nhịn được bật ra tiếng cười
"Ngươi xem phim xong là nhiễm theo tật nói lắp sao?"
"Đâu, đâu có đâu"
Càng nghe, Tiêu Hàm Duyệt càng cười tươi hơn
"Còn nói không có, nãy giờ câu nào cũng bán đứng ngươi"
"Ta là bị khẩn trương, còn chưa thoát khỏi dư âm bộ phim cho nên mới như vầy" Đới Mộng Doanh có chút sốt ruột, rất sợ Tiêu Hàm Duyệt hiểu lầm cái gì nên ráng hết sức vuốt thẳng đầu lưỡi mà giải thích.
"Có người nói ngươi thật đáng yêu chưa?"
"Ha?" Đới Mộng Doanh theo không kịp nhịp độ chuyển đề tài chớp nhoáng của Tiêu Hàm Duyệt, phút chốc ngẩng người sau mới lắc đầu trả lời, "Không có, toàn khen ta soái. Ta...hẳn là dán không dính hai chữ đáng yêu này đâu" Đới Mộng Doanh nhíu nhíu mày, "Nữ sinh giống như Mạc Tiêu Tiêu chắc mới là phù hợp với tính từ này đi à"
Nói xong liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Hàm Duyệt ném qua, ma xui quỷ khiến bổ sung thêm một câu
"Đương, đương nhiên Tiêu học tỷ, cũng rất đáng yêu" vô luận là phong cách ký túc xá hay trang sức áo quần trên thân, đều là siêu cấp đáng yêu!
Tiêu Hàm Duyệt khẽ cười
"Ngược lại, ta thấy Đới Mộng Doanh ngươi mới là tương đối đáng yêu hơn" ngây thơ, đơn thuần, ngốc nghếch, kể cả sự tương phản trên thân đều thật đáng yêu.
"Hả?" Đới Mộng Doanh còn muốn hỏi thêm một câu, chưa kịp há miệng đã bị một người khác rề rà đánh gãy
"Chào mỹ nữ, ta là Đặng Khâu Sơn, có thể được may mắn cùng ngươi làm quen không?" Một nam nhân mặc complé âu phục thắt cravat, tô son trét phấn sáp tới, làm lơ Đới Mộng Doanh, trực tiếp chắn trước mặt Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt: "..."
Đới Mộng Doanh: "..."
Nhìn tên nam nhân này ánh mắt cứ tham lam dán dính trên người Tiêu Hàm Duyệt, giới hạn chịu đựng của Đới Mộng Doanh tức khắc nát vụn, cậu bất ngờ tiến lên một bước ngăn phía trước Tiêu Hàm Duyệt
"Xin lỗi, cô ấy không muốn quen biết ngươi. Xin rời đi cho"
Cái đầu Đặng Khâu Sơn mới chấm tới một mét bảy tư, so với Đới Mộng Doanh không chừng còn lùn hơn cả sáu centimet, cho nên không thể không ngước nhìn lên mới có thể đánh giá cậu.
Một thân trang phục nhàn nhã tùy tiện, vẻ mặt non choẹt, liếc mắt cũng đủ biết không phải là nhân vật gì lợi hại.
Đặng Khâu Sơn âm thầm đưa ra một kết luận xong ánh mắt liền lập tức tràn đầy vẻ khinh thường, cũng không cần chú ý hình tượng nho nhã lễ độ xạo sự của mình, trực tiếp lộ ra nét hung bạo.
Dù gì, một nữ nhân chịu đi cùng với một kẻ tiểu bạch kiểm vừa nhìn liền thấy ngu ngơ như tên này, thì cũng chẳng thể là nhân vật gì ghê gớm đâu, cũng chẳng cần cẩn thận tỉ mỉ, cứ cường hành lấn tới là được.
"Một đứa tiểu bạch kiểm, cư nhiên cả gan dám nói cái giọng này với lão tử. Ngươi cmn biết lão tử là ai không? Bộ không muốn sống tiếp sao?"
Tiêu Hàm Duyệt: "..."
Đới Mộng Doanh: "..."
Tiêu Hàm Duyệt + Đới Mộng Doanh: tên này coi chừng là đồ thiểu năng đi à?
Đới Mộng Doanh từ trong lòng tới ngoài mặt đều là khinh thường cực điểm
"Ngươi mới vừa nói Đặng Khâu Sơn đây. Mới vậy mà quên rồi?"
"Ngươi...cư nhiên dám nhại lời nói của ta. Muốn húp cháo rồi?"
Đặng Khâu Sơn này là một tên hỗn tạp ỷ vào chút quen biết với vài đại ca bảo kê nằm vùng mà thường lởn vởn ở đây giương oai diễu võ, khi dễ người yếu đuối. Những người ở đây tương đối lâu cũng sẽ có nghe tới danh tiếng của hắn, trên cơ bản là tâm lý "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", cho nên nghe nhắc tới hắn đa phần đều dạt ra chỗ khác.
Cứ như vậy mà dưỡng thành thói ngang tàng của cái tên Đặng Khâu Sơn này.
Nói tiếp, hắn ở chỗ này xưng vương xưng bá lâu như vậy mà hôm nay mới là lần đầu tiên gặp được kẻ dám cãi lại hắn như Đới Mộng Doanh, cho nên tức khắc máu trong người đều sôi sùng sục.
"Ngoại trừ nói chuyện hung dữ, những cái khác ngươi đều không biết phải làm sao đúng không?"
"Tiểu tử, đủ lớn gan ha" Đặng Khâu Sơn không nghĩ tới Đới Mộng Doanh còn dám tiếp tục cùng hắn cương, tức giận điên cuồng không thèm che dấu, từ sau lưng rút ra một cây dao gọt trái cây vọt về hướng Đới Mộng Doanh.
Ánh mắt cậu thoắt ngưng trọng, dụng lực, bất thình lình tung ra một cú đá vòng cầu chuẩn xác trúng ngay cổ tay của Đặng Khâu Sơn, liền sau đó nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng mà sấn người lên tóm lấy tay Đặng Khâu Sơn, thuận thế chỉnh vai ném đối phương ngã lăn xuống đất.
Nhìn Đặng Khâu Sơn nằm dài kêu oa oa không dứt miệng, Đới Mộng Doanh nhịn không được ghét bỏ nhả ra một câu "Cặn bã". Bản lĩnh tí tẹo không đâu vào đâu mà dám lưu manh ngang ngược. Lão hổ không phát uy thì cho cậu là mèo con không bằng?
"Hóa ra Doanh Doanh thân thủ lợi hại như vậy" Tiêu Hàm Duyệt căn bản không hề đem Đặng Khâu Sơn đặt vào mắt, thần thái thoải mái tự nhiên như đúng rồi chỉ lo chăm chăm trêu trọc người nọ.
Đới Mộng Doanh nghe cô nói vậy, khí thế bừng bừng trên gương mặt vèo một phát bị gió cuốn sạch, rất không có tiền đồ mà quay trở lại bộ dáng thẹn thùng tiểu tức phụ như xưa. Cậu ngoẻo cổ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng trả lời
"Kỳ thật cũng không có gì lợi hại, chỉ là người này quá tôm tép mà thôi"
"Cú đá vòng cầu kia rất đẹp mắt" Tiêu Hàm Duyệt mỉm cười khen, lúc nãy tích tắc xảy ra đó cô thật sự bị kinh diễm tới.
"Tiêu học tỷ muốn học sao? Ta có thể dạy ngươi"
"Vẫn là không cần" Tiêu Hàm Duyệt ý cười càng sâu, "Ngươi biết là đủ rồi"
"Há? Là sao?" Đới Mộng Doanh không hiểu gì cả
"Bởi vì, sau này ta có thể nhờ vào ngươi bảo hộ" Tiêu Hàm Duyệt cong cong bờ mi, "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
"Không. Không. Không" Đới Mộng Doanh sợ Tiêu Hàm Duyệt hiểu lầm, líu lưỡi trả lời
"Không?" Biểu tình Tiêu Hàm Duyệt đột nhiên biến lạnh, giả vờ tức giận nói, "Ngươi không muốn bảo hộ ta?"
"Không phải!" Thấy Tiêu Hàm Duyệt quả nhiên hiểu lầm ý mình, Đới Mộng Doanh gấp muốn chết, "Ta nói không chữ kia, là phản bác ngươi nói ta không muốn bảo hộ ngươi...ai da! Tóm lại ý của ta là ta nguyện ý bảo hộ Tiêu học tỷ, Tiêu học tỷ ngươi có thể hiểu được sao?"
Biểu tình lúng ta lúng túng của Đới Mộng Doanh làm Tiêu Hàm Duyệt bật cười
"Đừng khẩn trương, ta là chọc ngươi chơi. Ta hiểu ý của ngươi, ngươi sẽ vẫn luôn bảo hộ ta, đúng hay không?"
Tiêu Hàm Duyệt nhìn xoáy vào ánh mắt người kia, đáy mắt cất giấu đầy chờ mong.
"Ừ, ta sẽ, ta sẽ vẫn luôn bảo hộ Tiêu học tỷ" Đới Mộng Doanh mạnh mẽ gật đầu, tựa như đang tuyên thệ.
Nhìn thấy thái độ nghiêm túc cực kỳ của đối phương, khóe môi Tiêu Hàm Duyệt cong cong hình bán nguyệt, hỏi tiếp
"Vậy Doanh Doanh chuẩn bị lấy thân phận gì để luôn bên cạnh bảo hộ ta đây?"
"Ha?"
Tiêu Hàm Duyệt đột ngột hỏi một câu, Đới Mộng Doanh căn bản không phản ứng kịp, đang chuẩn bị tiếp tục đặt câu hỏi thì cái tên Đặng Khâu Sơn bị vật ngửa nằm đo đất kia lại rục rịch tà tâm, một lần nữa nhặt lại dao gọt trái cây đâm thẳng vào lưng Đới Mộng Doanh.
Từ hình phản chiếu nơi ánh mắt Tiêu Hàm Duyệt, Đới Mộng Doanh bị hành động này thu hút sự chút ý, nhanh nhẹn mà đẩy Tiêu Hàm Duyệt qua một bên đồng thời hạ thấp người, xoay thắt lưng đá thẳng vào công ty cung cấp lúa giống dưới bụng cái tên Đặng Khâu Sơn kia.
Lập tức, một tiếng rên nặng nề thê thảm vang vọng khắp toàn bộ sảnh chờ của rạp chiếu phim
Tiêu Hàm Duyệt: "..." Đới Mộng Doanh nhìn qua thì giống như cừu non ngoan ngoãn, lúc ra tay ra chân tương đối tàn nhẫn lạnh lùng...bất quá, cô thích!
"Muốn báo cảnh sát không?" Đới Mộng Doanh hoàn toàn không để tâm mình vừa làm cái gì rất là đáng sợ, thản nhiên thu thế đứng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Hàm Duyệt dò hỏi
"Ừ" Tiêu Hàm Duyệt ứng thanh, "Loại người giống như hắn ở nơi công cộng ngang nhiên rút dao tấn công người, nhất định không phải là hiền lành lương thiện gì. Đưa đến cục cảnh sát đi uống trà cho an toàn"
Tiêu Hàm Duyệt nói xong, lấy ra di động bấm một cái tên liên lạc, dăm ba câu đem ất giáp sự tình nói rõ ràng rồi cúp máy.
"Chờ một hồi chừng năm phút đi, chắc có thể đến rồi"
"Dạ được"
Nghe lén hai người đối thoại, gương mặt nhăn nhó đau khổ của Đặng Khâu Sơn lộ ra một mạt âm hiểm đắc ý. Hắn không chỉ có núi dựa trong giới hắc đạo, báo cảnh sát sao...hê hê hê, chờ tự rơi vào miệng cọp đi.
Nhưng rất nhanh, Đặng Khâu Sơn liền ngộ ra bản thân đắc ý hơi quá sớm rồi.
Khoảng cách đại học S cách đường Đình Hiên xa quá đi, cho nên hắn không tài nào cảm nhận được những bối cảnh khủng bố của những sinh viên khủng bố học tại S. Là sinh viên ở đây, dù là những "bình dân" sinh viên được học bổng học ở trường, thì tầng lớp nhân sĩ này không phải muốn tùy tiện chọc thì chọc.
~~
Yeah, nửa đoạn đường! Khúc sau có nhân vật mới, vậy là các diễn viên đã đủ đôi ha