Sau khi bị giật mình thức dậy, Mạc Tiêu Tiêu cũng không còn buồn ngủ. Nhìn đồng hồ trên di động cũng đã gần sáu giờ, khoảng cách đến lúc quân huấn cũng không còn bao lâu nên đơn giản là không ngủ tiếp, rửa mặt thay quần áo xuống canteen.
Ngày hôm qua bọn họ quá gấp gáp, cái gì cũng không chuẩn bị, tới bữa sáng cũng bỏ qua mà chạy đi tập quân sự. Nếu không có ẩu như vậy thì cho dù thân thể cô gầy yếu cách mấy cũng không tới mức vừa lên đường chạy liền rơi vào tình trạng kiệt quệ sức lực, thật mất mặt.
Hôm nay nhất định phải đàng hoàng ăn bữa sáng, lấy thể lực sung mãn đi đối phó với Hà Trát Hiên. Dựa theo những gì cô ta đã nói, những lần huấn luyện kế tiếp khẳng định sẽ không nhẹ nhàng buông tha cho cô. Cơ tuyệt đối không thể bị cái người tến Hà Trát Hiên kia lần nữa đánh bại.
Rửa mặt xong liền nhanh chóng ra cửa, Mạc Tiêu Tiêu nhìn điện thoại canh thời gian, hướng về Đới Mộng Doanh nói:
"Ta chuẩn bị đi canteen, ngươi muốn ta mang lên một phần không? Thời gian còn sớm, đi kịp"
"Cái này được. Cái này được" Đới Mộng Doanh rối rít gật đầu, hoàn toàn không hề khách khí mà nhanh chóng đáp ứng, "Ta muốn ăn một phần há cảo mọng nước, một ly sữa đậu nành, ơ, thuận tiện cho thêm hai lát đậu hủ chiên nữa đi"
"Ok, ta đi rồi về liền" Mạc Tiêu Tiêu giơ ngón tay ra dấu cho Đới Mộng Doanh, sau đó xoay lưng ra cửa đi về phía thang máy.
Ký túc xá nữ dãy C vốn dĩ không có bao nhiêu người, lúc này trời lại còn sớm tinh mơ càng là vắng vẻ, cả cái thang máy chỉ có một mình Mạc Tiêu Tiêu. Theo thói quen, cô móc điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn chào buổi sáng đến Liễu Khinh Huyền, ngờ đâu chính ngay lúc này, đèn đóm trong thang máy phụt tắt tối thui, sau đó giống như máy bay bị quăng ném vào dòng không khí đối lưu cường liệt, rung lắc như điên. Mạc Tiêu Tiêu làm sao mà nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy xảy ra, trong lúc chưa kịp phản ứng thì bị hất tung vào một góc.
Rắc
Âm thanh cái gì đó đứt gãy ghê rợn vang lên, sau đó thang máy như cái hộp sắt phế liệu vô dụng, ầm ầm hướng phía dưới lao xuống. Lại "Ầm" một tiếng rung rinh kẹt lại một tầng lầu nào đó. Mạc Tiêu Tiêu vốn dĩ sợ bóng tối, cả quá trình còn đang tê liệt bởi cơn khủng hoảng bao vây, ngoại trừ thét chói tai và sợ vỡ mật, Mạc Tiêu Tiêu hầu như không còn nghĩ được cái gì khác.
Ở một căn phòng, Liễu Khinh Huyền lúc này đã thức dậy, đang yên đang lành bỗng giật mình choáng váng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi:
"Nhiễm Nhiễm, ngươi có nghe được tiếng động gì không?"
"Hình như là âm thanh từ bên thang máy, còn có tiếng thét chói tai thì phải..."Tô Nhiễm Nhiễm tái mặt, "chẳng lẽ có người bị nhốt trong đó?"
"Là Tiêu Tiêu" Liễu Khinh Huyền mặt cắt không còn hột máu, nhanh chân phóng thẳng ra ngoài.
Tô Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên hỏi, "Làm sao ngươi biết là Tiêu Tiêu?"
"Linh cảm" toàn bộ lực chú ý của Liễu Khinh Huyền đều đã được đóng gói chuyển phát đến gian thang máy đằng kia, căn bản không có tâm tình nào mà đi giải thích nhiều, đơn giản nhả ra hai chữ trả lời Tô Nhiễm Nhiễm rồi bấm nút biến mất
"..." nói thêm một chữ cũng không được sao, mức độ coi trọng đối với Mạc Tiêu Tiêu đúng thật không tầm thường chút nào.
Tô Nhiễm Nhiễm than một hơi, cũng nhanh chân đuổi theo về phía thang máy, đồng thời bấm điện thoại gọi cho bên cứu viện của văn phòng trường.
...
...
Bóng tối thật đáng sợ, từ lúc bốn phía chấn động vang lên một tiếng "Ầm" kinh thiên động địa xong, mọi thứ từ không gian đến thời gian giống như trôi ra khỏi hai chữ "tồn tại", trừ bỏ hỗn độn hắc ám cùng sự yên lặng nhức óc, cái gì cô cũng không còn cảm thấy, còn nghe thấy hay nhìn thấy nữa. Sự sợ hãi giống như cơn thủy triều nhấn chìm Mạc Tiêu Tiêu, chật vật chống chọi một lúc sau, cô mới chậm rãi nhận thấy phản ứng hiện tại của cơ thể, nghe lại được tiếng la của chính mình mà dừng lại. Mạc Tiêu Tiêu yếu đuối trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm gối, hai mắt trợn to nhìn xoáy vào không gian đen thui...
"Tiêu Tiêu, ngươi có ở bên trong không?"
"Tiêu Tiêu?"
"Bên trong có người?"
"Nghe được không?"
Là Liễu Khinh Huyền? Đôi mắt Mạc Tiêu Tiêu lay chuyển, giành giật lại được chút ý thức. Liễu Khinh Huyền làm sao biết cô ở chỗ này.
Nhưng Mạc Tiêu Tiêu cũng không có hơi sức đâu mà kẹt ở vấn đề này rối rắm, lần theo phương hướng truyền đến thanh âm mà sờ soạng lại gần:
"Ta ở đây! Khinh Huyền, cứu ta! Nơi này thật tối, ta rất sợ, Khinh Huyền..." cô cố gắng đề cao âm thanh, nhưng kẹt cái lúc nãy quá sức thét lên nên bây giờ cổ họng thật đau, tiếng nói ong ong ang ang, căn bản âm lượng không có phát ra bao nhiêu.
Cũng có thể là tâm linh tương thông, tuy rằng âm thanh của Mạc Tiêu Tiêu tắc nghẽn mơ hồ nhưng Liễu Khinh Huyền vẫn có thể nắm bắt được chính xác
Tiêu Tiêu thật sự ở bên trong!
"Nhiễm Nhiễm, giúp ta một chút, đem cửa thang máy đẩy ra"
Tô Nhiễm Nhiễm không tin nổi, nhìn Liễu Khinh Huyền:
"Ngươi điên rồi sao?"
"Tiêu Tiêu ở bên trong"
Liễu Khinh Huyền dùng sức kéo mạnh cửa thang máy, cố gắng đem hai tấm thép này mở ra một chút. Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng bất đắc dĩ, nhìn thấy bạn mình gấp đến độ cái gì cũng không muốn nghĩ. Quỷ thật, Mạc Tiêu Tiêu quả thực có sức hút ghê gớm vậy sao?Làm sao chỉ cần Liễu Khinh Huyền gặp chuyện của cô ta là cái gì lý trí cũng ném đi mất?
Tô Nhiễm Nhiễm không ngừng thầm than trong lòng, rốt cuộc vẫn là đau lòng bạn tốt của mình mà không có khoanh tay đứng nhìn, cùng với Liễu Khinh Huyền manh động xuất thủ.
Cũng bởi vì gia thế, Liễu Khinh Huyền luôn có học qua huấn luyện cường độ cao, thể năng tuy không sánh bằng Hà Trát Hiên, nhưng so với người bình thường vẫn là có chút vượt trội. Dựa vào quyết tâm phải đem Mạc Tiêu Tiêu cứu ra ngoài, lại có sự trợ giúp của đồng chí Tô, cánh cửa thép nặng trịch của thang máy vậy mà được đẩy mở.
Gian thang máy là bị kẹt một nửa ở tầng lầu này, lúc cửa vừa mở ánh sáng sung mãn theo đó tràn vào bên trong, Mạc Tiêu Tiêu bị kẹt trong hỗn mang đen đặc hết một thời gian, phải nhíu mày chớp chớp mắt làm quen lại với ánh sáng. Nhìn thấy Liễu Khinh Huyền cắn răng ương ngạnh chống lại lực ép từ cánh cửa thang máy, chẳng mấy chốc mồ hôi ướt đẫm, hốc mắt Mạc Tiêu Tiêu mãnh liệt trào lên một cơn đau nhức rồi lập tức đong đầy nước mắt, lã chã rơi xuống nức nở khóc không nên lời.
"Không sao hết, Tiêu Tiêu, không có sao hết, đừng lo lắng. Nhân viên cứu hộ sẽ tới liền thôi." Liễu Khinh Huyền gian nan nở nụ cười không ngừng an ủi, thanh âm nhu nhuyễn tới mức gang thép cũng phải hòa tan trước sự ôn nhu của nàng. Mạc Tiêu Tiêu thấy thế, nước mắt lại càng như hồng thủy tràn bờ. Cô rất muốn nói Liễu Khinh Huyền cứ buông tay đi, không cần cường chống thống khổ như vậy, nhưng mà chỉ cần he hé miệng thì âm thanh giống như là đã bỏ cô mà đi. Đương nhiên, Mạc Tiêu Tiêu cũng hiểu một điều, chiếu theo tính cách của Liễu Khinh Huyền thì cho dù cô có cứng rắn bắt buộc bao nhiêu thì nàng không muốn buông thì sẽ không bao giờ buông tay. Cho nên Mạc Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng bổ sung một câu: Chỉ cần nơi nào có ngươi, ta sẽ đều không sợ hãi. Dù là mắt thấy thần chết đến cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Thấy Liễu Khinh Huyền chống đỡ khó khăn như vậy mà không chút nào muốn buông tay, Tô Nhiễm Nhiễm than nhỏ một ngụm khí, nhìn ngó ngoài hành lang tìm thấy một cái bàn cũ bị vứt bỏ, buông tay chống giữ rồi nhanh chóng chạy đến dùng cái bàn này chêm vào giữ lực, thay thế cho Liễu Khinh Huyền có thể giải phóng được hai tay hai chân.
Trường S có đội cứu viện chuyên biệt, thật mau mọi người đã tập hợp tới giải quyết rắc rối, đem Mạc Tiêu Tiêu đỡ ra ngoài.
Thời khắc chạm chân xuống mặt đất, Mạc Tiêu Tiêu không kìm lòng đặng mà nhào vào lòng Liễu Khinh Huyền. Cảm thụ được hôm nay cái ôm này của nàng không thanh lãnh êm ái như ngày xưa, Mạc Tiêu Tiêu nhớ tới vừa nãy đây nàng còn cắn răng dùng hết sức lực chống lại lực ép của cửa thang máy, nước mắt lại bắt đầu rục rịch lăn xuống, cùng với mồ hôi trên người Liễu Khinh Huyền làm cho ướt một mảnh áo.
Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng ôm lấy Mạc Tiêu Tiêu, vỗ vỗ lưng cô an ủi:
"Không sao rồi. Mọi thứ ổn rồi."
Dưới sự an ủi dịu dàng của Liễu Khinh Huyền, cảm xúc của Mạc Tiêu Tiêu dần dần bình ổn lại, buông ra Liễu Khinh Huyền định nói lời cảm tạ. Không nghĩ tới, chân trái vừa chống một chút lực liền sinh ra cơn đau nhói bén ngót. Mạc Tiêu Tiêu hít một ngụm khí lạnh, lảo đảo suýt chút nữa té ngã trên đất. May mắn là Liễu đại nhân nhanh tay lẹ mắt đem Mạc cô nương ôm ngược trở lại vào lòng, mới coi như là miễn cưỡng sống tiếp.
"Làm sao vậy?"
Mạc Tiêu Tiêu nhịn đau, thở phì phì nói
"Chắc là bị lật cổ chân rồi. Có hơi đau"
"Để ta nhìn xem, ngươi gác tay lên vai ta, trước tiên đứng bằng chân phải một lát", Liễu Khinh Huyền vừa nói vừa đổi tư thế đứng, cúi người vén ống quần Mạc Tiêu Tiêu lên nhìn vào cổ chân. Quả nhiên một mảng sưng vều đỏ lựng chình ình đập vào mắt, thậm chí còn nổi lên đường gân máu rõ rệt, tương phản kinh dị với màu trắng nõn của ngày hôm qua.
"Cái này làm sao mà hơi đau?" Liễu Khinh Huyền xót xa vô cùng, muốn đưa tay giúp Mạc Tiêu Tiêu xoa xoa an ủi, lại sợ lực đạo khống chế nặng nhẹ không chuẩn sẽ làm cô đau. "Để ta đưa ngươi đi phòng y tế. Nhiễm Nhiễm! Ngươi giúp ta thay cô ấy xin nghỉ quân sự".
"Không có sao mà, chỉ là sái chân một chút thôi. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà. Ta về phòng nghỉ một chút là ổn, không cần phiền phức như vậy." Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không muốn nhìn thấy Liễu Khinh Huyền phải lo lắng khẩn trương như vầy tí nào, chịu đau cố gắng cười cười xoa dịu Liễu Khinh Huyền. Ngờ đâu người kia vừa nghe cô nói như vậy liền sụ mặt xuống, khí áp thấp xung quanh ân ẩn tỏa ra thành sương
"Chân đều sưng hết một vòng còn nói là chuyện nhỏ. Chẳng lẽ đợi cho gãy xương mới chịu nhận là chuyện lớn sao?"
"..." Mạc Tiêu Tiêu sợ nhất là biểu tình này của nàng, lập tức ngậm miệng không dám cãi nữa, cúi đầu tùy ý Liễu Khinh Huyền làm chủ.
"Hiện tại thang máy còn chưa sửa xong, từ lầu chín đi thang bộ lên đến chỗ phòng y tế ngươi đi được không?" Tô Nhiễm Nhiễm nhíu mày nghi hoặc, "Ta đi chung với các ngươi vậy. Còn chuyện xin nghỉ gì đó thì gọi điện thoại cũng được mà"
"Cũng được"
"Chờ chút" trí nhớ của Mạc Tiêu Tiêu bất thình lình sống lại, rối rít kêu lên.
"Chân ngươi bắt buộc phải đi phòng y tế kiểm tra!" Liễu Khinh Huyền tưởng cô còn cứng đầu không chịu đi khám, lập tức chận ngang lời Mạc Tiêu Tiêu tính nói, ngữ khí tràn ngập dáng vẻ không cho ngươi từ chối.
"Không phải vậy..." Mạc Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, "Doanh Doanh chân cũng bị thương, ta đang chuẩn bị đi mua bữa sáng cho cậu ấy thì gặp chuyện thang máy này. Cho nên muốn làm phiền Tô học tỷ giúp dùm. Cậu ấy muốn ăn một phần há cảo mọng nước, một ly sữa đậu nành, với lại hai lát đậu hủ chiên"
"Cái này ha, để ta gọi điện kêu Duyệt Duyệt xử lý là được rồi. Sáng hôm nay cô ấy không có việc gì làm, rảnh kinh khủng" Tô Nhiễm Nhiễm ho một tiếng đáp ứng, tự tin cho là Tiêu Hàm Duyệt sẽ hoàn toàn nghe lời an bày. Bất quá ai bảo ngày hôm qua Duyệt Duyệt đối với Đới Mộng Doanh thái độ tốt như vậy, không chừng khả năng cự tuyệt khá là thấp.
"Dạ được, cám ơn học tỷ"
"Đừng khách sáo"
Lúc này rồi mà còn nhớ tới Đới Mộng Doanh, nhờ vả được Tô Nhiễm Nhiễm nên cười tươi như vậy. Liễu Khinh Huyền không vui!
Nàng khom người đem Mạc Tiêu Tiêu cõng lên trên lưng, dọc theo hành lang thoát hiểm đi bằng thang bộ xuống lầu, ra khỏi ký túc xá thẳng đến phòng y tế. Toàn bộ quá trình không thèm nói một lời.toàn bộ quá trình không thèm nói một lời.
Mạc Tiêu Tiêu đi guốc trong bụng Liễu Khinh Huyền, nếu như là bình thường thì nàng sẽ vừa đi vừa an ủi mình, có đâu mặt mày băng sương phủ kín cả miệng như vầy? Lại nghĩ đến vừa rồi nàng sụ mặt, Mạc Tiêu Tiêu lẳng lặng cúi thấp đầu, dịu dàng dò hỏi:
"Liễu học tỷ, ngươi giận ta sao?"
"Không có"
"..." Nữ nhân đều là sinh vật nghĩ một đằng nói một nẻo. Coi như nàng là người lạnh lùng ít nói đi, nhả ra hai chữ này như vậy mà nói không giận, ai tin!
"Ta sai rồi, Liễu học tỷ đừng giận nữa nha?" Mạc Tiêu Tiêu cực kỳ nhu thuận thuyết phục
"Ta không giận"
"Không tin. Trên mặt ngươi cũng chưa từng cười, khẳng định là giận"
Liễu Khinh Huyền nghe vậy, giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười đẹp đến khiến người run rẩy
"Bây giờ tin chưa?" [edit tới đây tự nhiên thấy ché ấy nguy hiểm ghê]
"..." cái này chứng tỏ nàng không giận, là vô cùng vô cùng giận mới đúng. Mạc Tiêu Tiêu làm sao mà tin được, từ kinh nghiệm thực tiễn của kiếp trước, cô đã hiểu quá rõ Liễu Khinh Huyền bề ngoài là một ngự tỷ ôn nhu tính tình dịu dàng tốt bụng, bụng dạ bên trong mới thật là chứa toàn mực đen xấu xa pha loãng với dấm chua nguyên chất [ghen], so với người mèo không khác nhau lắm. Lúc không giận thì châm chọc trêu ghẹo ngươi đến chịu không nổi, lúc giận rồi thì trực tiếp đeo lên bộ mặt cao ngạo lạnh lùng, cười giả lả đến càng cực kỳ xinh đẹp. Dù cho ngươi có trình độ ngữ văn điêu luyện, mỹ từ lai láng cũng không cách nào dụ nàng hết giận được.
Cũng hên Mạc Tiêu Tiêu dựa vào thân phận bạn gái cưng của nàng, mềm ngôn dịu ngữ nhận sai, làm mặt moe bán thân bán sắc mới có thể tương đối dỗ được nàng. Những đồng chí khác sao? Chờ bị trả thù đi.
"Ta thật sự biết sai rồi, không nên xem thường chính mình bị thương. Học tỷ, ngươi tha thứ cho ta đi"
Liễu Khinh Huyền: "..." nàng tức giận căn bản không phải tại chuyện này được chưa!
Thấy Liễu Khinh Huyền vẫn thờ ơ đi đều bước về phía trước, Mạc Tiêu Tiêu bại liệt xụi lơ trên lưng nàng. Phương án thứ nhất: nhận sai - thất bại!
Mạc Tiêu Tiêu suy sụp một chút thôi liền đã sạc đầy ý chí chiến đấu. Liễu Khinh Huyền khó dỗ không phải là chuyện ngày một ngày hai, kiếp trước bởi vì thời gian mà Liễu Khinh Huyền phát ghen rồi tức giận quả thật quá nhiều, từ lâu cô đã luyện thành thói quen, làm sao mới gặp chút khó khăn liền có thể từ bỏ?
"Học tỷ, tha thứ cho ta. Không giận nữa nha~nha~nha~"
"Học tỷ ơi~"
Nghe giọng điệu mềm oặt oẹo của Mạc Tiêu Tiêu, lại thêm cảm giác khí nóng thổi phà phà hai bên tai, thân hình Liễu Khinh Huyền chớp mắt cứng còng, nhưng vậy chứ lấy lại bình phục cũng thật là mau.
Mạc Tiêu Tiêu: "..." Aiz, sắc dụ - cư nhiên vẫn thất bại.
Mạc Tiêu Tiêu tích tắc ngố ra, chậc chậc, sắc dụ thất bại là bởi vì bọn họ vẫn chưa là quan hệ người yêu, đơn thuần học tỷ - học muội mà sắc dụ thành công mới tương đối kỳ kỳ. Nhìn kiểu này chắc chỉ có thể xuất đòn sát thủ!
Linh hồn láu cá bé nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu vùng lên nắm quyền. Lần này nữa mà còn không xong thì cô liền...kệ!
Mạc Tiêu Tiêu ấp ủ cảm xúc, nhăn nhăn gương mặt bé nhỏ hít hà mấy hơi, nức nở kêu lên:
"Đau quá~"
"Sao vậy? Nơi nào đau?" Nghe thanh âm mang theo run rẩy, trái tim Liễu Khinh Huyền như bị bóp chặt, "Là chân đau hay là chỗ nào đau?"
"Chân~đau quá~" trong lòng Mạc Tiêu Tiêu hớn hở, ngoài mặt Mạc Tiêu Tiêu thút thít trả lời
"Lập tức tới phòng y tế rồi, sẽ không đau nữa" Liễu Khinh Huyền nghe cô khóc mà khổ sở cực kỳ, bước chân vội vàng đi nhanh vừa nhẹ giọng an ủi, "Ta hát ngươi nghe một bài ca hết đau chịu không?"
"Bài ca hết đau?" Mạc Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi lại
"Đúng vậy, nghe xong là không còn đau nhức gì nữa. Muốn nghe không?"
Mạc Tiêu Tiêu lục lọi trí nhớ, quả thật cô chưa bao giờ nghe Liễu Khinh Huyền hát cho nghe bao giờ, dĩ nhiên lần này sẽ tiếp nhận phúc lợi: "Muốn"
Liễu Khinh Huyền e hèm mấy tiếng cho thông cổ, lớn tiếng hát lên:
"Ta có một con lừa xù lông, nào giờ đều không thèm cưỡi..."
Tô Nhiễm Nhiễm phía sau, đang mang theo háo hức được nghe bài ca hết đau nhất thời: "..."
Vừa nghe, Mạc Tiêu Tiêu liền nhịn không được phun ra một tiếng, hoàn toàn quên mất làm bộ làm tịch đau đớn nức nở. Một ngự tỷ xinh đẹp xuất chúng bỗng nhiên dùng một âm điệu thần kỳ hát "Con lừa xù lông". Cái thể nghiệm này quả là khó có được.