"Là Nhiễm Nhiễm, cô ấy thích Đường Y" Liễu Khinh Huyền dám chắc Mạc Tiêu Tiêu không nghe được hết đoạn đối thoại vừa nãy, mặt không đỏ tim không đập đem cái nồi này ném cho đồng chí Tô, bạn tốt của mình.
Tô Nhiễm Nhiễm: "..." cô hồi nào thích Đường học tỷ? Liễu Khinh Huyền muốn troll cũng không quá trật thời điểm đi. Cô rõ ràng...rõ ràng thích Tiêu Hàm Duyệt được không hả? Chuyện trắng đen tách bạch như ban ngày, Liễu Khinh Huyền cư nhiên nhìn không ra sao?
Không đúng! Liễu Khinh Huyền làm sao nhìn không ra! Hồi trước cô cũng từng trịnh trọng tuyên bố một lần rồi đấy thây. Coi như không tin lời bộc bạch của cô thì cũng đừng có chĩa mũi dùi sang Đường Y học tỷ được không? Cái này hủy danh dự tới hai người lận nha.
Tô Nhiễm Nhiễm đang chuẩn bị hả miệng phản bác đòi lại trong sạch cho mình, lời nói còn chưa thoát khỏi cuống họng thì ánh mắt Liễu Khinh Huyền nhẹ như gió thoảng qua, đem mọi bất mãn của cô thổi ngược vào bụng.
Thôi kệ đi, ai bảo cô vừa mới đắc tội Liễu Khinh Huyền làm chi. Vì tính mạng của mình mà suy nghĩ, đồng chí Tô vẫn là nên đội cái nồi này thôi.
"Vậy a", nghe được việc này không liên quan gì đến Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu len lén thở phào nhẹ nhõm. Ý khoan, hồi nãy Liễu Khinh Huyền vừa nói cái gì cơ? Tô Nhiễm Nhiễm thích Đường Y? Tô Nhiễm Nhiễm không phải là thích Tiêu Hàm Duyệt sao? Rõ ràng ở kiếp trước cô ta từng tỏ tình qua rồi mà, làm sao bây giờ lại biến thành thích Đường Y rồi?
Cái này...
Mạc Tiêu Tiêu cả người ngây ngốc, chẳng lẽ đây thật sự là thế giới song song, không phải trọng sinh trở lại quá khứ?
"Tô học tỷ, ngươi thích Đường Y học tỷ sao?" Mạc Tiêu Tiêu bức thiết muốn tìm kiếm chứng cứ phản bác lại luận điểm vừa rồi, nhịn không được mà truy hỏi đồng chí Tô. Đồng chí Tô biểu tình cứng đờ, len lén liếc Liễu tổng tư lệnh một cái, khó khăn nuốt nước miếng
"Ừ, ta đích thực là thích Đường học tỷ. Phiền ngươi trước tiên giữ bí mật dùm, vì ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý bày tỏ"
"Dạ được" Mạc Tiêu Tiêu theo phản xạ làm cái động tác kéo khóa miệng, "Ta cam đoan không nói cho bất kỳ ai"
Liễu Khinh Huyền nhìn thấy động tác của Mạc Tiêu Tiêu moe chịu không nổi, không để ý mà duỗi tay xoa tóc cô, nói giọng cưng chiều:
"Muốn cùng đi ăn lẩu không?"
"A?" Liễu Khinh Huyền cư nhiên còn mời cô cùng nhau ăn tối? Mạc Tiêu Tiêu lúc này mừng rỡ như điên, hơi đâu mà lo người Tô Nhiễm Nhiễm thật sự thích là ai, đầu lập tức chuẩn bị gục gật. Nhưng mà...nghĩ tới kẻ bị xã hội ruồng bỏ còn chấn thương ở chân đang chờ mình trong ký túc xá, Mạc Tiêu Tiêu cương cứng xương cổ, gian nan nuối tiếc trả lời:
"Chắc không được rồi. Bạn cùng phòng đau chân, ta phải mua cơm cho cậu ấy nữa"
"Kêu bạn ngươi cùng đi luôn, dù sao cũng là cùng dãy ký túc xá lầu mười một, rất thuận tiện", Tô Nhiễm Nhiễm thấy thế liền lập tức mở miệng. Tích cực đóng vai đồng đội chiến hữu tốt, dạt dào hy vọng Liễu Khinh Huyền khắc ghi lần này lập công, bỏ qua cho hồi trưa quá hỏng giây phút thân mật của bọn họ.
Mạc Tiêu Tiêu cắn môi hơi hơi do dự
"Oh, để ta hỏi thử cậu ấy"
"Được" Liễu Khinh Huyền cười cười, giơ tay ấn mở cửa thang máy. Ba người cười cười nói nói đi vào, hoàn toàn không để ý phía sau bọn họ có một ánh mắt cứng đờ vì ngạc nhiên.
Tô Nhiễm Nhiễm... cũng thích cô thậtsao?
....
Tiêu Tiêu làm sao tới giờ này còn chưa về? Không phải từ lâu đã báo là tới canteen rồi sao? Hay là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn? Chẳng lẽ...
Bậy bậy bậy. Cậu đang suy nghĩ cái gì chứ! Trường S có khả năng xảy ra được chuyện gì? Đới Mộng Doanh dùng sức vỗ vỗ cái ót, nhìn bụng đói kêu vang, xụi lơ cán cuốc nằm ỳ trên sofa, hai mắt trân trối nhìn cửa phòng, chờ đợi...chờ đợi.
Tiêu Tiêu không trở lại, cậu đói tới mức nhăn răng rồi.
Ngay lúc Đới Mộng Doanh do dự cầm điện thoại tính gọi cho Mạc Tiêu Tiêu, nắm đấm cửa ký túc xá bỗng nhiên xoay chuyển, kin kít kêu lên rồi mở ra.
Nhìn trước cửa thiên đàng hiện ra bóng dáng thiên sứ, đôi mắt Đới Mộng Doanh lập tức sáng ngời, như cá chép lộn mình bật dậy, ngữ khí tràn đầy chờ mong:
"Em yêu, mang về cái gì..."
Em yêu? Xưng hô thân mật đến vậy sao? Liễu Khinh Huyền tươi cười cực kỳ sáng lạn nhìn Đới Mộng Doanh.
Tô Nhiễm Nhiễm: "..."
Nhìn biểu tình của chiến hữu, đồng chí Tô lẳng lặng ở trong lòng chắp tay hình búp sen, mỉm cười bi ai cho vẻ mặt ngây thơ không biết tai họa sắp ập tới của Đới Mộng Doanh, cầu nguyện ba giây đồng hồ.
"Cái đó..." nhìn đôi mắt sáng long lanh như chim non của bạn mình, Mạc Tiêu Tiêu ngập tràn cảm giác tội lỗi, ấp úng nói, "Ta không có mua cơm về"
Ánh sáng trong mắt Đới Mộng Doanh vụt cái tắt ngấm, con ngươi ảm đạm cực kỳ giống cún con bị vứt bỏ. Mạc Tiêu Tiêu thấy thế bùng nổ lương tâm, chặn lại nói
"Ta không mua cơm về là có nguyên nhân, các học tỷ rủ đi ăn lẩu. Ở cuối hành lang lầu mười một, ngươi đi nha?"
"Đi!" Đới Mộng Doanh quả quyết gật đầu, cậu đói đến vàng cả răng, cái gì cũng có thể nhét vào bụng. Nghe tới món lẩu khoái khẩu còn kén chọn sao?
"Ta đỡ ngươi đi" Mạc Tiêu Tiêu đi qua, nhưng bất ngờ bị Tô Nhiễm Nhiễm liền ngăn lại.
"Vẫn là ta đỡ thì tốt hơn. Ngươi tay ngắn chân ngắn làm sao mà làm" Tô Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt Đới Mộng Doanh, nhìn gương mặt ngố rần của đối phương nhịn không được thở dài nho nhỏ. Kệ đi kệ đi, mặt mày thanh tú sáng sủa như vầy, coi như tỷ đây giúp ngươi vượt qua một kiếp nạn.
Mạc Tiêu Tiêu đâu có đâu mà nghĩ nhiều, theo sự dẫn dắt của Liễu Khinh Huyền đi đến phòng 1107.
Nơi này là ký túc xá của Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt với Liễu Khinh Huyền đều là thành viên quản lý của cùng một lớp, đồng thời cũng là một trong những thành viên quản trị cấp cao của Hội sinh viên. Bởi vì như vậy nên quan hệ của cô cùng Liễu Khinh Huyền, Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng tốt đẹp. Ngoài những lúc Tiêu Hàm Duyệt cao hứng muốn trổ tài nấu cơm sẽ bỏ hai người bạn chí cốt qua một bên để về chuẩn bị nguyên liệu, thời gian còn lại trên cơ bản ba người như hình với bóng, thân mật như chị em ruột.
Bởi một vài lý do đặc thù, Tiêu Hàm Duyệt không có bạn cùng phòng. Trong trường hợp được toàn quyền sử dụng chiếm hữu căn phòng, Tiêu Hàm Duyệt dựa theo sở thích của mình đem cả gian ký túc xá cải tạo một phen, phong cách khá là ấm cúng, so với căn phòng màu xanh xanh trắng trắng mát rười rượi của Mạc Tiêu Tiêu đúng là một trời một vực. Đệm phủ khắp ngóc ngách căn phòng, mềm mại thoải mái, chiếm một không gian sâu bên trong là nguyên một cái giường lớn, gối ôm đủ màu xếp ở mỗi một góc đem toàn bộ không gian làm cho vô cùng thân mật ấm áp.
Ký túc xá trường S mỗi phòng đều có máy giặt, chỗ phơi đồ, gần đó còn có phòng tắm. Không gian vừa vặn rộng rãi. Tiêu Hàm Duyệt thích nấu ăn, bỏ công sức ra đem phần không gian này cải tạo thành một phòng bếp nhỏ. Lúc nào cao hứng sẽ làm một bàn thức ăn mời Liễu Khinh Huyền với Tô Nhiễm Nhiễm cùng nhau hưởng dụng.
Bởi vì kiếp trước Mạc Tiêu Tiêu có tầng này ràng buộc với Liễu Khinh Huyền cho nên tự dưng với Tiêu Hàm Duyệt quan hệ cũng không tệ, số lần lôi kéo Đới Mộng Doanh đi tới ăn ké cũng rất đáng kể. Đới Mộng Doanh vừa đến ký túc xá của Tiêu Hàm Duyệt liền thật thích chỗ này, tuy nhìn qua bề ngoài của cậu tràn đầy hơi hướng rắn rỏi phong cách, nhưng tâm hồn vẫn là kiểu thiếu nữ nhạy cảm lắm nha. Ở một gian ký túc xá như vầy, con người cũng sẽ là một người vô cùng ôn nhu chăng? Đới Mộng Doanh đối với chủ nhân nơi này sinh ra tò mò, ánh mắt không khỏi phất phơ về hướng cửa phòng bếp đang đóng chặt.
"Duyệt Duyệt, cái lẩu làm sao rồi?" Tô Nhiễm Nhiễm đem Đới Mộng Doanh dàn xếp lên sofa xong, không chờ được nữa mà chuồn đến cửa bếp gõ gõ, bộ dáng cao quý lãnh diễn trước mặt ngoại nhân hoàn toàn bị dẹp qua một bên, nhìn vô cùng giống đứa trẻ chờ được phát kẹo, toàn là tính tình trẻ con.
"Đã xong" Tiêu Hàm Duyệt ứng thanh, đem cửa phòng bếp mở ra.