Cùng lúc ấy,
Đồn cảnh sát.
Tạm giam cũng có năm bảy loại tạm giam.
Sự đối xử hoàn toàn khác biệt sau song sắt kia, đương nhiên cũng phải có.
Công Nam được đặc cách nhốt ở một phòng riêng một mình, nơi mới xây lại và vô cùng sạch sẽ.
Người anh em trực ban đương nhiên biết người trong phòng này là ai.
So về bậc hàm hay cả địa vị thì tự thân đều biết kém xa anh cả cây số, việc bị nhốt cũng chẳng qua làm màu làm mè một tý. Chứ với thế lực của gia đình anh, sau khi vừa rời khỏi đây lập tức thăng chức cũng là điều chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên.
Thế nên đến bữa tối rồi cũng không quên đi mua một suất ăn ngon nóng hổi bước tới phòng giam.
- Anh Nam,
- Ăn tối anh.
Anh ngồi bình thản đọc một tờ báo, Trên tay, chiếc còng số tám vẫn lặng thinh, ngẩng ra phía ngoài cửa, rồi lại cúi mặt xuống tờ báo đọc giở:
- Mang vào đây cho tôi.
Cậu lính trẻ hơi nhướng mày một cái, cửa này không phải nói mở là mở được.
- Uy, anh ra đây lấy hộ em cái, em có mua thêm vài lon bia đấy.
- Chứ bảo mở thì em không dám.
Công Nam làm bộ lười biếng bước đến, cậu lính trẻ đỡ được thế bí, vui vẻ mà đưa hộp thức ăn vào trong chấn song.
Xoạt.
Ái??!!!!
Cánh tay vừa đưa ra lập tức đã bị tóm chặt bẻ gập.
Ánh mắt sắc bén, tất cả những động tác này chỉ trong vòng đúng bốn giây di chuyển. Cậu lính trẻ bất ngờ đến há miệng, lại đã thấy chuỗi chìa khóa bên hông nằm gọn trên tay Công Nam.
Cách.
Tiếng còng số tám mở ra rồi lại lập tức thoát lại.
A????
Công Nam nhấn ra từng chữ:
- Nếu như cậu dám đánh động. Tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác bị bẻ lệch khớp là thế nào.
- ???!!!!!
Trên tay cậu lính trẻ vẫn còn nguyên hộp thức ăn, thế nhưng chính cổ tay mình đã đeo ngay cái còng số tám kết hợp với một song sắt mà định chặt.
Mắt mở thao láo nhìn anh không tin cho nổi.
Cậu trai trẻ chỉ là lính mới, so với suốt mười một năm đặc công của Công Nam, chẳng qua chỉ là một cọng lông tơ còn chưa sẫm màu.
Đương nhiên, làm sao có thể bắt kịp cho được?
Đến khi còn muốn giật tay khỏi chấn song kia nói cái gì,
Công Nam đã không còn thấy bóng.
- --------
Cổng chính đương nhiên không thể đi.
Nhưng một rào gai xây cao hơn hai mét đối với anh chỉ là một cú bật đà.
Đường Hà Nội nhập nhoạng, kẹt xe đến mức thở thôi cũng thấy mùi khói, kết hợp với nền đường nóng hập từ ban ngày hắt lên, cực kỳ khó chịu.
Điện thoại cùng ví tiền của Công Nam trong lúc bị chích điện đến co giật, đã bị cưỡng ép gỡ hết.
Anh bắt ngay một chiếc xe ôm gần đó.
- Điện thoại của cháu hết pin, cho cháu mượn điện thoại cháu gọi nhờ một cuộc được không ạ?
Vừa đưa tay đỡ lấy chiếc điện thoại tồi tàn, vừa nói với bác xe ôm:
- Chở cháu đến xưởng bánh X.
- ------
Cảnh sát mật,
Không hẳn chỉ có thể là một tên lưu manh hay tội phạm.
Thực tế, thậm chí đó có thể là một người ngay bên cạnh bạn.
Hay, là một thợ làm bánh chẳng hạn?
Hữu Thọ là chí cốt của Công Nam, là hai thằng ăn chung một bát, giường trên giường dưới suốt ngần ấy năm huấn luyện.
Tuy nhiên, thân phận là tuyệt đối bảo mật.
Đối với vụ án lần này của Công Nam, Hữu Thọ còn coi rẻ hơn cả một cái bánh thiu, vốn dĩ không thèm để ý, hay nói cách khác, nhiệm vụ không cho phép anh để ý.
Thế nên khi nhận được cuộc điện thoại chỉ vỏn vẹn có vài chữ kia, không khỏi tránh được bất ngờ.
- " 25 phút nữa tôi tới. "
Đôi mắt gợn chút ánh sáng, suy nghĩ không lâu liền như đã hiểu ra.
Thiên An.
Cậu bé mù kia?!.
Hữu Thọ cởi chiếc tạp dề, đẩy chiếc bánh đang làm dở về phía bàn cho nhân viên:
- Trang trí nốt giúp tôi.
- Vâng.
======
Nhà Hữu Thọ.
Hữu Thọ trả tiền xe ôm xong, rất vui vẻ mời chào như hai thằng bạn thân bình thường gặp nhau.
Thế nhưng cánh cửa nhà riêng vừa đóng lại, khuôn mặt lập tức trở về trạng thái lạnh nhạt đồng dạng,
Cả hai như đã hiểu ý nhau tới từng cú click chuột.
Hữu Thọ chỉ tay lên màn hình:
- Vụ tai nạn xảy ra phía trên ngã tư này lúc hơn hai giờ chiều nay.
- Theo lời khai của tài xế và hai người làm gia đình cậu thì thằng bé đã được đồng bọn cứu thoát và đưa đi ngay lập tức.
- Chiếc xe bị móp méo đầu, Trân Châu bị thương ở chân và ngất ngay tại hiện trường.
Công Nam nghiến chặt răng, đấm tay xuống cạnh chiếc máy vi tính:
- Chết tiệt!
Thằng bé là do chính tay anh đưa về đây, lẻ loi một mình. Ở đâu ra lũ đồng bọn kia?
Cả hai liên tục soi xét mở rộng từng bức ảnh hiện trường tai nạn trên màn hình do camera giao thông ngay ngã tư kia ghi lại được.
Chỉ một lát,
Hai người đều như ngoảnh mặt về phía nhau. Linh cảm không ổn, đồng thời gằn ra:
- Có bẫy!
Không khí một mảnh im lặng, hai đôi mắt đều như tràn đầy nghi hoặc cùng khẳng định.
Một thằng bé mù, không cha không mẹ, thậm chí người thân cũng là không nốt! Sống hay là chết, ai quan tâm?
Hữu Thọ không tin nổi, đưa ra phỏng đoán:
- Không lẽ bố cậu, ông ấy thực sự ra tay?
- Chỉ với một án nhỏ thế này?
Công Nam siết chặt tay, không trả lời.
Ai là kẻ đứng đằng sau, giờ này chưa thể tính đến.
Nhưng Thiên An gặp nguy hiểm, đó mới chính là điểm mấu chốt muốn bóp nghẹt tim anh ngay bây giờ đây!
========
Hai người song song,
Hai chiếc máy tính song song.
Cũng giống hệt như nhiều năm trước đây men theo dấu vết từ camera mà trích xuất ra biển số xe lần theo đường đi.
Chỉ có điều, đã không còn là một cuộc thi thố xem mày hay tao sẽ là đứa phá giải được nhanh hơn nữa.
Mà lần này chính là mạng người.
- ------
Từng giọt mồ hôi tứa ra đầy trán Công Nam, chảy xuống vạt cổ.
Anh chưa bao giờ nghĩ được rằng.
Sẽ có một lúc mà khi đối diện chiếc bàn phím lại đau đớn và lo sợ đến như thế.
Thiên An
Thiên An của anh.
Ngày bom nổ nơi núi rừng trùng điệp. Anh không cứu được đôi mắt của em.
Hôm nay, cuộc chiến về gia thế và tiền bạc này, lại là do chính anh đẩy em vào đối diện.
Dù người đó có là bố anh, kẻ thù của anh, hay là bất kỳ ai đưa em vào cạm bẫy kia,vẫn đều là do anh mà ra.
Thiên An,
Em đừng làm sao, đừng làm sao cả!.
Anh xin em, cố gắng chờ anh một chút thôi!
Cậu bé nhỏ của anh, của anh.
- --------
Vành mắt cáu rực.
Công Nam chỉ lên chấm đỏ trên màn hình:
- Có tất cả bốn xe mô tô, 7 người, chia làm hai hướng, chiếc xe chở Thiên An và hai xe khác đến nút thắt ven sông Hồng đã bị mất dấu, khả năng lớn là chúng đổi người sang chiếc xe đơn lẻ kia để tránh chú ý.
Hữu Thọ nói ngay:
- Trong ga ra có xe chuyên dụng, tôi sẽ di chuyển về hướng sông Hồng,men theo dọc những kho bãi đó tìm động,
- Cậu lập tức theo hướng chiếc xe lẻ kia.
- Tính thời gian từ khi xảy ra tai nạn đến giờ là bốn tiếng hai mươi hai phút.
- Hiện tại mới chỉ hơn bảy giờ tối,
- Chắc chắn bọn chúng sẽ không ra tay vào thời điểm này.
- Cậu phải bình tĩnh một chút.
Công Nam rời bước xuống phía gara:
- Cậu giúp tôi đến đây là được rồi. Nếu để cấp trên phát hiện ra cậu dính vào vụ này chắc chắn sẽ gặp rắc tối to.
Hữu Thọ gần như lao người vụt lên chiếc xe tay ga, nhường ý rõ ràng đẩy xe chuyên dụng kia dành cho Công Nam:
- Tôi nhất định cứu được học trò của mình. Để nghe cậu gọi tôi một tiếng " thầy ".
Công Nam chộp tay đỡ lấy chiếc chìa khóa Hữu Thọ vừa ném tới.
Gật đầu:
- Được.
Hai chiếc xe phóng vọt khỏi khu nhà, mang theo ý niệm điên cuồng - bắt buộc phải tìm bằng được người.
=======
Chỉ tiếc rằng.
Đường phố rộng lớn, người đông đúc.
Hẻm nhỏ quanh co, mục đích sai lầm.
Nếu là phi tang, đương nhiên có những điểm khuất nhất định để ra tay
Dưới sông, hay là vài cái nhà hoang.
Nào, có biết được đâu rằng, lại là nghênh ngang trên đường phố.
Chiếc xe chuyên dụng lại vừa vút chiều lao ngược hướng bánh xe tải chở đầy nông sản này,
Lướt qua nhau.
Một cái lắc lư, bánh xe đảo vòng.
Cách nhau chỉ một tấm thùng xe.
Ấy vậy mà nào có thể thấy nhau cho được?
Để rồi một kẻ điên cuồng tìm kiếm suốt đêm khiến vành mắt kia đều là tơ máu.
Một kẻ còn lại chảy nước mắt trong bóng tối tràn lan, lịm dần đi.
- -------
Lướt qua nhau.
Đau đớn đong thế nào cho vừa?
Là yêu, nhưng chẳng thể nào chống lại được những trò đùa nghiệt ngã của số phận.
Quặn thắt rồi. Không thể thở cho nổi. Bờ vai thấm đẫm sương lạnh kia cay đắng gọi tên người.
Thiên An,
Thiên An.
Em ở đâu?!
Rút cuộc em đang ở đâu?!