Tiếng gào thét của Bùi Minh Hàm như xé toạc cả ruột gan.
"Tôi không phải, cô nói bậy!"
Hắn ta cầm điều khiển từ xa của quả b.o.m trong tay, mắt đỏ ngầu gào lên với Diệp Ninh Uyển:
"Diệp Ninh Uyển, tôi bảo cô câm miệng! Nói cô nói bậy, nói cô đang lừa người!"
Diệp Ninh Uyển bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện trước mắt, thản nhiên nói:
"Bùi Minh Hàm, cho dù anh không muốn đối mặt, nhưng sự thật sẽ khiến anh phải đối mặt!"
"Anh nói xem anh còn sống để làm gì? Nếu tôi là anh, thật sự thà c.h.ế.t quách cho xong, dù sao anh có sống sót, Bùi gia cũng không còn chỗ cho anh nữa, sớm muộn gì anh cũng phải cút khỏi đó, nhìn bộ dạng bây giờ của anh xem, anh còn tiền chữa bệnh sao?"
"Anh đừng nói là anh còn trông chờ vào mẹ anh nhé? Anh cho rằng mẹ anh có thể giúp anh sao? Hay là trông chờ vào Bùi Minh Hạo?"
"Anh đừng quên, vừa rồi anh chẳng coi nó là em trai ruột của mình, anh cho rằng sau khi Bùi Minh Hạo biết anh chỉ là một đứa con hoang, nó sẽ đối xử với anh thế nào?"
Mỗi khi Diệp Ninh Uyển nói một chữ, Bùi Minh Hàm lại càng thêm kích động.
Hắn ta một tay giơ cao điều khiển từ xa, một tay bịt chặt tai, hét lên thảm thiết.
"Câm miệng! Không được nói nữa! Tôi bảo cô câm miệng!"
Nhưng Diệp Ninh Uyển không hề có ý định dừng lại, mục đích của cô là khiến Bùi Minh Hàm kích động, thậm chí là rơi vào hỗn loạn, từ đó chuyển hướng sự chú ý của hắn ta.
Sau đó...
Đoàng!
Bùi Phượng Chi bóp cò.
Một tiếng s.ú.n.g vang lên, Bùi Minh Hàm ôm lấy bàn tay bị thương, ngã nhào từ trên đống phế liệu xuống.
Chiếc điều khiển từ xa trong tay cũng rơi theo.
Diệp Ninh Uyển nhanh tay nhanh mắt, tiến lên vài bước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trước khi chiếc điều khiển từ xa úp xuống đất, cô đã nắm lấy nó.
Cô nhanh chóng tháo tung chiếc điều khiển từ xa, phá hủy con chip bên trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một nhóm đặc nhiệm nối đuôi nhau xông vào, khống chế Bùi Minh Hàm đang cố gắng bò dậy từ đống phế liệu.
Bùi Minh Hàm bị còng tay, trước khi bị cưỡng chế lôi đi, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Ninh Uyển với nụ cười lạnh lùng, giọng nói chế giễu chói tai.
"Diệp Ninh Uyển, cả đời này cô đừng hòng tìm thấy đứa con hoang đó ở đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho các người biết!"
"Mười lăm phút nữa, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Dứt lời, hắn ta đột nhiên dùng vai húc vào một đặc nhiệm đang khống chế mình, rút s.ú.n.g từ thắt lưng đối phương, nhét vào miệng, họng s.ú.n.g hướng lên trên.
Bóp cò.
Viên đạn xuyên qua vòm miệng, xuyên qua ót, m.á.u và não b.ắ.n tung tóe, Bùi Minh Hàm kết thúc cuộc đời đáng buồn cười của mình.
Hai tiếng s.ú.n.g liên tiếp vang lên đánh thức Bùi phu nhân đang ngất xỉu dưới đất.
Bùi phu nhân mở mắt ra, thứ đầu tiên bà ta nhìn thấy là Bùi Minh Hàm c.h.ế.t thảm trước mặt mình.
"A--"