Diệp Ninh Uyển nhìn dáng vẻ ấm ức của Bùi Phượng Chi, không nhịn được cười.
Cô nói với Bùi Phượng Chi:
"Hay là thế này, anh đi theo em, bảo người đến biệt thự trên núi đón con đến đây, vừa hay em có chuyện muốn nói với anh."
Đây đúng là một cách hay, tuy Diệp Thiệu Huân không thích Bùi Phượng Chi, nhưng dù sao em gái mình cũng thích, cho dù anh ta không muốn cho Bùi Phượng Chi sắc mặt tốt, nhưng cũng không thể phản bác ý của Diệp Ninh Uyển.
Nhỡ đâu anh ta không đồng ý, Diệp Ninh Uyển lại đi theo Bùi Phượng Chi thì phải làm sao!
...
Mọi người cùng nhau trở về biệt thự kiểu Pháp của Diệp Thiệu Huân ở Giang Thành.
Vừa xuống xe, một nhóc tỳ đã như quả b.o.m lao về phía Diệp Ninh Uyển, ôm chầm lấy cô.
"Mami!"
Diệp Ninh Uyển xoa đầu Tiểu Tinh, bế cậu bé lên.
Mắt Tiểu Tinh đã hết sưng, lúc này biết được mami đã tìm thấy người thân, càng thêm vui vẻ, đã sớm quên chuyện của Bùi Phượng Chi ra sau đầu, cọ cọ vào người Diệp Ninh Uyển.
Đột nhiên, cậu bé liếc thấy Bùi Phượng Chi đang bước xuống xe.
Cậu bé cau mày, hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Tên tra nam này, sao lại đến đây?"
Bùi Phượng Chi vừa xuống xe đã nhìn thấy Tiểu Tinh đang được Diệp Ninh Uyển ôm trong lòng, nhất thời ngây người.
Sao Tiểu Tinh lại ở đây?
Nếu Tiểu Tinh là con trai của Diệp Ninh Uyển, và đã được Lệ Mặc Xuyên đưa đi, vậy đứa trẻ vừa nãy ở trong phòng trẻ em, được anh kể chuyện ru ngủ là ai?
Bùi Phượng Chi nhất thời rơi vào trạng thái hoang mang, thậm chí không nhận ra Tiểu Tinh vừa nói gì.