Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Phượng Chi lập tức có một suy đoán.
Anh quay đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy tình mẫu tử của Du Thục Viện, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Nếu Diệp Ninh Uyển thật sự là cô con gái thất lạc năm xưa của nhà họ Diệp ở thủ đô...
Bùi Phượng Chi đột nhiên nhớ ra, Lệ Mặc Xuyên từng nói, cô con gái nhà họ Diệp kia và anh ta có hôn ước từ bé!
Thế là, ánh mắt anh nhìn Lệ Mặc Xuyên càng thêm bất thiện, lực đạo tay ôm vai Diệp Ninh Uyển cũng mạnh thêm vài phần.
Diệp Ninh Uyển nhận ra sự bất an của Bùi Phượng Chi, ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ nghi hoặc, ánh mắt như đang hỏi Bùi Phượng Chi đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Phượng Chi nuốt xuống sự bực bội trong lòng, cười với Diệp Ninh Uyển, không nói rõ, mà chỉ dịu dàng nói:
"Đi thôi, vào trong ngồi."
Nói rồi, không đợi Lệ Mặc Xuyên phản ứng, Bùi Phượng Chi ôm Diệp Ninh Uyển bước vào cửa.
Du Thục Viện thấy vậy, vui vẻ đi theo vào.
Diệp Thiệu Huân không lập tức đi theo, mà nhìn Lệ Mặc Xuyên, cười chân thành nói với anh ta:
"Cảm ơn anh, anh Lệ, nếu cô ấy thật sự là em gái tôi, cả nhà họ Diệp chúng tôi đều nợ anh một ân tình lớn, sau này anh có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc nói, tôi dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ."
Có thể khiến người nghiêm túc và cứng nhắc như Diệp Thiệu Huân nói ra những lời này, vậy thì chứng tỏ Diệp Ninh Uyển rất có thể thật sự là cô con gái thất lạc của nhà họ Diệp.
Lệ Mặc Xuyên nhớ tới giữa hai người hình như còn có hôn ước, liền cười nói:
"Nếu vậy, đến lúc đó phiền Thiệu Huân nói với cha mẹ nuôi một tiếng, để tôi có thể nhanh chóng thực hiện hôn ước, cưới Uyển Uyển về nhà."
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thiệu Huân trở nên có chút khó hiểu.
Anh ta đứng im không nhúc nhích, một lúc sau mới nói với Lệ Mặc Xuyên:
"Anh Lệ, vừa rồi anh cũng thấy đấy, em gái tôi đã kết hôn rồi."
"Nếu nó sống không hạnh phúc, nhà họ Diệp chúng tôi đương nhiên sẽ không để nó ở bên cạnh Bùi Phượng Chi, nhưng vừa rồi tôi thấy rất rõ ràng, em gái tôi rất ỷ lại vào Bùi Phượng Chi, hơn nữa quan hệ của hai người họ có vẻ cũng rất tốt."
"Tôi tuyệt đối sẽ không làm trái ý em gái mình, ép nó làm những chuyện nó không muốn, cả nhà họ Diệp đều sẽ không làm vậy!"
Nói đến cuối, vẻ mặt Diệp Thiệu Huân trở nên vô cùng nghiêm túc, như đang cảnh cáo Lệ Mặc Xuyên điều gì đó.
Ánh mắt Lệ Mặc Xuyên cũng lập tức lạnh đi.
Anh ta và Diệp Thiệu Huân nhìn nhau thật lâu, rồi đột nhiên cười khẽ, trêu chọc Diệp Thiệu Huân:
"Này anh bạn, sao cứ như ông cụ non vậy, lần nào tôi nói đùa anh cũng coi là thật, chán c.h.ế.t đi được, nên tôi mới không thích chơi với anh!"
Diệp Thiệu Huân không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lệ Mặc Xuyên, một lúc sau, mới chậm rãi nói:
"Anh nói đùa là tốt nhất."
Còn việc lời Lệ Mặc Xuyên vừa nói có thật sự là nói đùa hay không, Diệp Thiệu Huân không quan tâm.
Anh ta chỉ cần cho Lệ Mặc Xuyên hiểu rõ, nhà họ Diệp sẽ luôn bảo vệ cô công chúa nhỏ vừa tìm lại được này là đủ rồi!
Người đàn ông như Lệ Mặc Xuyên, luôn đặt chuyện yêu đương sau sự nghiệp, sẽ không vì một người phụ nữ mà đắc tội với một gia tộc ngang hàng với nhà họ Lệ!
...
Đợi đến khi Lệ Mặc Xuyên và Diệp Thiệu Huân bước vào đại sảnh, liền nhìn thấy Diệp Ninh Uyển và Du Thục Viện đang ngồi trên ghế sofa dài, Du Thục Viện nắm tay Diệp Ninh Uyển hỏi han đủ thứ chuyện, hận không thể điều tra ra cả tổ tông mười tám đời của cô.