Lệ Mặc Xuyên cúi đầu liếc nhìn Tiểu Tinh, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tiểu Tinh bị ánh mắt của anh dọa sợ, hơi rụt rè buông tay đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n anh ra, lùi về sau hai bước, sụt sịt mũi nói:
"Mami cháu còn đang đợi cháu về nhà ngủ, cháu về đây, chú."
Tiểu Tinh xoay người muốn chạy, nhưng Lệ Mặc Xuyên đưa tay túm lấy cổ áo sau của cậu bé, nhấc bổng cả người Tiểu Tinh lên.
Tiểu Tinh vùng vẫy tay chân trong không trung mấy cái, nhưng không thoát ra được, chỉ đành lắp bắp đe dọa:
"Chú thả cháu ra! Chú thả cháu ra! Mami cháu rất lợi hại, chú dám làm gì cháu, bà ấy nhất định sẽ không tha cho chú đâu!"
Lệ Mặc Xuyên liếc nhìn đứa bé đang ra sức vùng vẫy trong tay mình, sờ cằm, có chút nghi hoặc.
Càng nhìn càng thấy đứa trẻ này quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải!
Anh nhướng mày, đưa Tiểu Tinh đến trước mặt mình, cười hỏi:
"Nhóc con, mẹ cháu tên gì?"
Tiểu Tinh phồng má, quay mặt đi, hừ một tiếng.
"Cháu sẽ không nói cho chú biết mẹ cháu tên là Diệp Ninh Uyển đâu!"
Vừa dứt lời, Lệ Mặc Xuyên liền bật cười.
"Quả nhiên là một đứa ngốc!"
Tiểu Tinh cũng nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng lấy bàn tay nhỏ bẩn thỉu che miệng lại, trừng to đôi mắt đen láy như mắt mèo, nói với Lệ Mặc Xuyên:
"Vừa rồi không tính!"
Lệ Mặc Xuyên nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, cảm thấy đứa trẻ này thật sự có chút đáng yêu.
Hèn gì anh thấy đôi mắt này quen thuộc như vậy, thì ra là con trai của Diệp Ninh Uyển.
Nếu vậy thì...
Lệ Mặc Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía biệt thự trên sườn núi, khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm.