Anh không phát hiện ra, nhưng Diệp Cảnh Dực vẫn luôn chú ý đến đây lại thấy được.
Cậu bé rõ ràng nhìn thấy: một người phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều bước xuống từ xe của Bùi Phượng Chi, trên tay cầm một tấm thẻ đen, tấm thẻ đen đó Diệp Cảnh Dực nhận ra, là thẻ phụ không giới hạn hạn mức.
Đó hẳn là Bùi Phượng Chi đưa cho người phụ nữ kia.
Ánh mắt Diệp Cảnh Dực trở nên lạnh lùng.
Cậu bé còn nhìn thấy: lúc người phụ nữ kia rời đi, cô ta đã hôn lên tấm thẻ đen đó, rồi ném cho Bùi Phượng Chi trong xe một nụ hôn gió.
Nếu như vậy mà vẫn chưa phải là bằng chứng xác thực, thì cái gì mới là bằng chứng?
Tiểu Tinh chắc cũng nên tin Bùi Phượng Chi là một tên tra nam rồi chứ!
Diệp Cảnh Dực cảm thấy tiếp tục ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cậu bé nhảy xuống khỏi bồn hoa, nở một nụ cười ngọt ngào, ngáp một cái với chú Gấu Xám.
Cậu bé dùng mu bàn tay dụi dụi mắt.
"Chú Gấu Xám, cháu buồn ngủ rồi."
Chú Gấu Xám bị hành động của Diệp Cảnh Dực làm tan chảy, đầu óc toàn là bong bóng màu hồng.
Cậu chủ nhỏ sao có thể đáng yêu như vậy?
Thật sự là quá đáng yêu rồi! Muốn bắt cóc về nuôi quá, nhưng sẽ không bị Cửu gia bắt được rồi đánh c.h.ế.t chứ?
Trên mặt chú Gấu Xám hiện lên nụ cười ôn hòa, cúi người nói với Diệp Cảnh Dực:
"Cậu chủ nhỏ buồn ngủ rồi sao? Vậy cậu mau về ngủ đi, dạo này Cửu gia không có thời gian quan tâm đến việc học của cậu, Cửu gia nói một thời gian nữa bận xong sẽ tìm mấy gia sư cho cậu, để cậu học ở nhà, không cần đến trường mẫu giáo chỉ toàn chơi bời đó lãng phí thời gian nữa."
Diệp Cảnh Dực nghe lời chú Gấu Xám nói cứ như nước đổ lá khoai.
Cậu bé lại ngáp một cái, không để tâm.
Dù sao, nếu Mami biết chuyện này, chắc chắn sẽ nhanh chóng dẫn cậu và Tiểu Tinh đá bay tên tra nam lăng nhăng này, rồi cao chạy xa bay.
Diệp Cảnh Dực đang nghĩ vậy, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa.
"Gấu Xám, anh đang nói chuyện với ai vậy?"