Chiếc xe cứ thế yên lặng dừng lại trước cổng biệt thự, Gấu Xám mở cửa ghế lái, bước xuống xe.
Một lúc sau, một chiếc xe khác chạy vào, dừng lại bên cạnh xe của Bùi Phượng Chi, từ trên xe bước xuống một người phụ nữ mặc bộ vest đen bó sát, tôn lên vóc dáng nóng bỏng, đường cong quyến rũ.
Cô ta uốn éo vòng eo thon thả đi đến bên xe, nháy mắt đưa tình với Gấu Xám đang đứng đó.
Gấu Xám đỏ mặt, theo bản năng quay đầu đi, không dám nhìn bộ dạng của Cáo Lửa, nhưng miệng vẫn càu nhàu.
"Sao cô ăn mặc thế này mà đến đây? Cửu gia đã kết hôn rồi, nếu để phu nhân biết được, nhỡ đâu lại làm ầm lên, Cửu gia mà nổi giận thì cô liệu hồn đấy!"
Cáo Lửa cười khẩy một tiếng, tiến lên vỗ nhẹ vào má trái của Gấu Xám, cười nói.
"Anh yên tâm đi, sẽ không đâu, Diệp Ninh Uyển không phải loại phụ nữ không biết lý lẽ, nếu không thì Cửu gia cũng chẳng giữ cô ta bên cạnh lâu như vậy."
Gấu Xám chỉ cảm thấy hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, rõ ràng Cáo Lửa chỉ vỗ nhẹ vào mặt anh rồi nhanh chóng rút tay về, nhưng anh lại cảm thấy mũi ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy không yên.
Anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng yêu kiều của Cáo Lửa đang lướt qua mình tiến về phía chiếc xe, nuốt nước bọt.
"Cô..."
Tiếc là, Gấu Xám còn chưa kịp nói hết câu, Cáo Lửa đã mở cửa xe phía sau, uốn éo bước vào trong.
"Rầm!"
Cửa xe đóng lại, Cáo Lửa gần như ngã vào người Bùi Phượng Chi, đôi mắt đẹp như tơ liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
"Cửu gia, em đến rồi..."
Lúc này, hai người không hề biết rằng, đèn đỏ trên camera hành trình trong xe đang nhấp nháy, ghi lại nhất cử nhất động của hai người trên ghế sau.
Còn trên tầng ba của biệt thự, trong phòng trẻ em, hai nhóc tỳ đang ngồi cạnh nhau, đầu tựa vào nhau.
Trên đùi Diệp Cảnh Dực đặt một chiếc laptop, màn hình đang chiếu cảnh tượng trong xe.
Gương mặt lạnh lùng của Diệp Cảnh Dực hiếm khi có chút biểu cảm, cậu bé nhìn sang Tiểu Tinh với vẻ mặt chán ghét, bực bội hỏi:
"Đây chính là người tốt mà em nói sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Tinh nhăn lại thành một cục, đôi mắt đẹp long lanh đầy phiền muộn, trông như sắp khóc đến nơi, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Diệp Cảnh Dực quay mặt đi không nhìn cậu bé, cố gắng cảnh cáo bản thân đừng để bị màn kịch này lừa gạt, tên nhóc này chỉ giỏi giả vờ đáng thương.
Thấy Diệp Cảnh Dực không để ý đến mình, một lúc lâu sau Tiểu Tinh mới lí nhí nói:
"Chắc là có hiểu lầm gì đó thôi? Em nghĩ Daddy không phải người như vậy."
Diệp Cảnh Dực hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ bực bội:
"Đàn ông đều là loài cầm thú suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tên Bùi Phượng Chi này vừa mới thân mật với Mami trong xe, bây giờ Mami vừa đi, hắn ta đã đưa một người phụ nữ diêm dúa về nhà, còn không thèm tránh mặt Mami, thật quá đáng!"
"Diệp Dịch Tinh, từ nay về sau em không được gọi hắn là Daddy nữa! Em đang nhận giặc làm cha đấy! Anh khinh em!"