Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 605: Chỉ bằng anh cũng xứng sao? (2)



"Sinh mày ra chẳng bằng sinh con chó!"

"..."

Trương Cần gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình, toàn thân bầm tím cuộn tròn trên mặt đất, trốn dưới gầm chiếc giường nhỏ chỉ cao một mét hai, cố gắng giấu mình trong bóng tối. Lưng cậu bé áp sát vào bức tường lạnh lẽo gồ ghề phía sau, nỗ lực ẩn mình, không để người cha say rượu tìm thấy.

Trong thâm tâm, cậu bé hiểu rõ, một khi bị cha tìm thấy, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn roi tàn nhẫn.

Hắn đau lắm, thật sự rất đau!

Mỗi lúc như vậy, Trương Cần lại cuồng loạn nhớ về mẹ, nhớ vòng tay ấm áp của mẹ, nhớ những đêm được mẹ ôm chặt vào lòng, bên tai như văng vẳng lại những câu chuyện cổ tích mẹ kể, những bài hát mẹ ru.

Trương Cần vừa nhớ mẹ, lại vừa hận mẹ.

Hắn luôn tự hỏi, tại sao người phụ nữ ấy lại bỏ đi, tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn mà đi?

Cha hắn nói với cậu rằng, người đàn bà độc ác đó đã vứt bỏ hắn, một mình lên thành phố sống sung sướng, lấy một người đàn ông giàu có, sinh cho hắn ta hai đứa con trai, trong lòng bà ta sớm đã không còn chỗ cho hai cha con hắn nữa rồi.

Mỗi lần nói ra những lời này, cha hắn đều lộ rõ vẻ ghen ghét và dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu gào thét mẹ hắn là một kẻ đê tiện, ép buộc hắn phải cùng chửi rủa bà.

Phải, người phụ nữ đó đã đi tìm cuộc sống sung sướng rồi, tại sao bà ta không mang hắn theo?

Hắn không cần ăn ngon mặc đẹp, hắn thậm chí có thể làm việc, có thể nghe lời, có thể ngoan ngoãn, chỉ cần bà ta đưa hắn đi, đến một nơi không còn bị đánh đập nữa.

Hắn thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.

Thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa!!!



"Mẹ ơi! Mẹ..."

Trương Cần cố gắng ôm chặt lấy mình, cổ họng phát ra tiếng nỉ non khàn đặc, khe khẽ gọi mẹ, nước mắt lã chã rơi xuống từ gương mặt gầy gò vàng vọt, từng giọt nặng nề rơi xuống nền đất bùn lấm lem.

Đột nhiên, như linh cảm được điều gì đó, cậu bé ngẩng đầu lên đầy hy vọng.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cậu bé đối diện với một gương mặt say rượu đầy dữ tợn đang cúi sát vào giường, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên môi.

"A--"

Tiếng hét thất thanh bật ra từ cổ họng Trương Cần, xé toạc màn đêm tĩnh mịch, phá tan mọi ảo mộng đẹp đẽ.

Người cha nhe răng cười, như một con thú hoang vừa tìm thấy con mồi, khịt mũi hất que tăm ra khỏi miệng.

"Thằng nhãi ranh, thì ra mày ở đây! Làm tao phải tìm mãi!"

Hắn rút chiếc thắt lưng da trên eo ra, quất mạnh xuống đất vài cái.

Tiếng thắt lưng vụt xuống đất vun vút, cuốn theo lớp bụi đất dày đặc, khiến Trương Cần ho sặc sụa.

Giọng nói hung ác của người đàn ông vang lên bên tai.

"Mày tự ra đây thì tao sẽ không đánh mày, nếu mày không ra, đợi tao tóm được mày, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t mày!"

Lúc đó, Trương Cần còn nhỏ, khiếp sợ trước sự hung dữ của cha, cậu bé chậm rãi bò ra từ gầm giường, thân hình nhỏ bé run rẩy, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv