Tim anh thắt lại từng cơn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng nói:
"Em không phải là đứa trẻ không ai cần, ít nhất, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em."
Diệp Ninh Uyển khẽ nâng mí mắt đang cụp xuống, hàng mi dài rậm khẽ run run, khóe môi nhếch lên một nụ cười vừa như chế giễu vừa như thờ ơ.
Cô nhìn Bùi Phượng Chi trước mặt, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt cảnh cáo anh:
"Bùi Cửu gia, lời ngon tiếng ngọt không phải nói với ai cũng được đâu, anh nhìn kết cục của Bùi Minh Hàm là biết rồi đấy, phụ nữ là loài vật đáng sợ sẽ tin tưởng những lời đường mật."
Bùi Phượng Chi cũng cười, nụ cười như mang theo lưỡi dao, lạnh lùng lướt qua gương mặt Diệp Ninh Uyển.
"Vậy sao? Vậy bây giờ hãy thành thật khai báo cho anh, những lời ngon tiếng ngọt nào mà Bùi Minh Hàm đã nói với em?"
Diệp Ninh Uyển như cố tình chọc tức anh.
"Nhiều lắm, những lời em nhớ được và không nhớ được, e rằng nói ba ngày ba đêm cũng không hết, phải làm sao bây giờ?"
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo của Bùi Phượng Chi cảnh cáo.
"Uyển Uyển, có những lúc, đàn ông không thể tùy tiện khiêu khích, dễ bị g.i.ế.c c.h.ế.t lắm..."
Câu nói này rõ ràng rất dịu dàng êm ái, nhưng nghe vào tai Diệp Ninh Uyển lại khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Diệp Ninh Uyển khẽ chậc một tiếng, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
"Thôi được rồi, Bùi Cửu gia tha cho em đi, em đã định kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện quá khứ của em nữa, em đảm bảo sau này chỉ nghe lời ngon tiếng ngọt của một mình anh thôi."
Bùi Phượng Chi mím môi không nói.
Rõ ràng là anh định xem biểu hiện của Diệp Ninh Uyển trước, rồi mới quyết định.
Diệp Ninh Uyển cũng chỉ đành ngoan ngoãn thể hiện.
Cô khẽ thở dài.
"Nhà họ Diệp tuy đã nhận nuôi em, nhưng lại không thật sự coi em như con gái ruột. Lúc đó tinh thần Mai Ái Thanh không được tốt lắm, lúc thì nhận ra người, lúc thì không, cho nên có lúc bà ấy đối xử với em rất tốt, nhưng khi lên cơn bệnh thì lại không quan tâm đến em, điều này càng khiến người nhà họ Diệp coi em như người hầu."
"Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi em gặp Bùi Minh Hàm ở trường."
"Thật ra lúc đó em mới học lớp 9, Bùi Minh Hàm chỉ coi em như một cô em gái xinh đẹp và cá tính, thấy tính cách này của em rất đáng yêu, cho nên khi em bị bắt nạt ở trường sẽ bảo vệ em."
"Nhưng trong mắt người nhà họ Diệp, mối quan hệ đơn thuần này lại trở nên khác biệt, bọn họ luôn thích thêm một tầng lợi ích lên mối quan hệ của người khác."
"Sau đó đến cấp ba, quan hệ của em và Bùi Minh Hàm ngày càng tốt. Đối với em mà nói, có một người anh trai như vậy bảo vệ em, là một sự đảm bảo để em học hành cho tốt, tại sao em lại không thể chấp nhận chứ, hơn nữa Bùi Minh Hàm cũng là tự nguyện giúp đỡ em, em chưa bao giờ mở miệng xin anh ta thứ gì, cũng không bắt anh ta làm gì cho em."
"Hai chúng em cứ duy trì mối quan hệ mập mờ này, cho đến khi Diệp Nhược Hâm được nhà họ Diệp tìm về."
"Sau khi con gái ruột thật sự của nhà họ Diệp được tìm về, vị trí con gái nuôi của em càng trở nên khó xử, em không hiểu tại sao mọi người đều cho rằng em đã chiếm vị trí của Diệp Nhược Hâm, mọi người đều cho rằng đó là lỗi của em, cho rằng em nợ Diệp Nhược Hâm. Rõ ràng em là do nhà họ Diệp nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, bọn họ coi em là người thay thế Diệp Nhược Hâm nhiều năm như vậy, bây giờ lại trách em tại sao lại bám víu nhà họ Diệp."
Từ đầu đến cuối, Diệp Ninh Uyển đều không hiểu điểm này.
Trong toàn bộ chuyện này, rõ ràng cô mới là người vô tội và bị động nhất.
Nhưng tất cả mọi người đều trách móc cô.
Chẳng lẽ chỉ vì cô là người yếu đuối nhất, chỉ vì bọn họ đều là người lớn, cho nên có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô sao?