Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 592: Những gì cô nói anh đều không tin (1)



Đại phu nhân không thể khống chế được nữa, gào thét điên cuồng.

"Không! Bùi Phượng Chi sao cậu có thể? Sao cậu có thể làm vậy! Tôi tuyệt đối không cho phép cậu đối xử với con trai tôi như vậy!"

Nhưng trước khi Đại phu nhân kịp có bất kỳ hành động nào, Giang Ứng Lân bên cạnh đã một lần nữa khống chế bà ta, kéo mạnh ra sau mấy bước, kéo bà ta ra xa khỏi Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển, tránh mọi khả năng bà ta có thể chạm vào Bùi Phượng Chi hoặc Diệp Ninh Uyển.

"Đại phu nhân, xin bà bình tĩnh, Cửu gia không có ý định làm hại đại thiếu gia."

Nhưng Đại phu nhân căn bản đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, trong tai bà ta chỉ còn lại tiếng gào thét của chính mình, hết tiếng này đến tiếng khác át đi tất cả mọi động tĩnh xung quanh, chỉ còn lại những lời nguyền rủa, cảnh cáo và van xin không ngừng.

Bà ta sợ hãi, sợ Bùi Phượng Chi sẽ làm hại con trai mình, càng sợ Bùi Phượng Chi sẽ nhân lúc bà ta bị giam cầm ở nhà cũ mà giở trò với tài sản của đại phòng.

Bùi Phượng Chi từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, tuyệt đối không thể cam tâm chịu thua kém người khác!

Cuối cùng, trong những tiếng gào thét, Bùi lão gia đã mất hết kiên nhẫn.

Tiếng gào thét chói tai kia như muốn xé rách màng nhĩ của ông ta, ngay cả không khí cũng rung động, đ.â.m xuyên qua hộp sọ, xé toạc dây thần kinh vốn đã yếu ớt của ông ta.

"Đủ rồi!"

Bùi lão gia không nhịn được nữa mà quát lớn, ra lệnh cho quản gia Vương:

"Kéo bà ta xuống cho ta, nhốt lại trước đã!"



Quản gia Vương lập tức gọi bảo vệ đến, tiếp nhận Đại phu nhân gần như phát điên từ tay Giang Ứng Lân, mỗi người một bên khiêng bà ta xuống.

Cuối cùng, phòng trà lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, chỉ còn lại tiếng chửi rủa xa xăm của Đại phu nhân vọng lại từ xa, xen lẫn tiếng khóc nức nở.

Quản gia Vương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Bùi lão gia có thể nói là cực kỳ âm trầm.

Ông ta cầm lấy tách trà uống ực một ngụm, nước trà đã nguội lạnh, hương vị thơm ngon trong trà đã tan biến hết, giống như một tách trà để qua đêm rót vào cổ họng khô khốc, không những không có chút tác dụng nào, ngược lại còn bị cảm giác lạnh lẽo kích thích khiến người ta càng thêm khó chịu.

Rầm!

Bùi lão gia buồn bực đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn trà.

Xoảng.

Tách trà vỡ tan thành nhiều mảnh.

Đây không phải là điềm báo tốt, sắc mặt Bùi lão gia vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của tách trà trên bàn trà.

Mấy người trong phòng trà đều không nói gì.

Bùi Phượng Chi thì lười nói.



Diệp Ninh Uyển thì có chút nhàm chán cúi đầu nghịch móng tay, ra vẻ không liên quan đến mình.

Hoảng sợ nhất chính là Nhị phu nhân.

Trong lòng bà ta thấp thỏm bất an, muốn mở miệng xin phép rời đi, nhưng lại không dám là người đầu tiên nói ra.

Cuối cùng, Bùi Phượng Chi dường như đứng mỏi chân, ôm chặt Diệp Ninh Uyển trong lòng, nói với Bùi lão gia:

"Không còn sớm nữa, con đưa Uyển Uyển về trước, ba giữ gìn sức khỏe."

Bùi lão gia ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi, tức giận vì đứa con trai bất hiếu này của mình, nhưng lại không có cách nào khác.

Ông lão trong lòng rất rõ ràng, nếu mình không đồng ý, Bùi Phượng Chi rất có thể sẽ không nể mặt mình chút nào, trực tiếp ôm vợ bỏ đi, đến lúc đó người mất mặt chỉ có mình ông ta.

Đứa con trai nghịch tử này!

Tuy trong lòng Bùi lão gia mắng như vậy, nhưng hành động trên tay lại thiên vị một cách rõ ràng.

"Thôi được rồi, có việc thì con đi trước đi, đừng làm phiền ta nữa! Ta có chuyện muốn nói với chị dâu Hai con, tất cả ra ngoài cho ta!"

Bùi Phượng Chi đương nhiên dẫn Diệp Ninh Uyển rời đi.

Theo sát phía sau là quản gia Vương dẫn theo một đám người hầu rời đi, trong phòng trà rộng lớn chỉ còn lại Bùi lão gia và Nhị phu nhân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv