"Ba."
Sau đó quay sang chào hỏi Đại phu nhân:
"Chị dâu."
Tiếng khóc lóc của Đại phu nhân bị cắt ngang, bà ta dùng khăn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe sưng húp nhìn Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển đang đứng ở cửa phòng trà, vẻ mặt đáng thương trên mặt chợt dừng lại, lặng lẽ trừng mắt nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ chán ghét.
"Sao cô lại tới đây? Không phải cô đang ở bệnh viện sao?"
Bà ta đã hiểu rõ Diệp Ninh Uyển tuyệt đối sẽ không giúp mình tìm thần y, cho nên cũng tuyệt đối sẽ không đặt hy vọng vào Diệp Ninh Uyển nữa.
Dù sao trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Diệp Ninh Uyển mới có thể mời được thần y, một mặt bà ta đặt hy vọng vàoTrương Cần, một mặt cũng tự mình cố gắng nghĩ cách từ phía Bùi lão gia.
Diệp Ninh Uyển mỉm cười nói:
"Vừa lúc Cửu gia cũng đi thăm Minh Hàm, nên tiện thể đón em về luôn, em đã đi thăm Minh Hàm rồi."
Vừa nghe Diệp Ninh Uyển nói vậy, Đại phu nhân lập tức trở nên căng thẳng.
"Cô... Diệp Ninh Uyển... Cô còn muốn làm gì Minh Hàm nữa!"
Bị Đại phu nhân hét lên như vậy, Diệp Ninh Uyển sợ hãi lập tức rụt người ra sau lưng Bùi Phượng Chi nắm lấy áo Bùi Phượng Chi nũng nịu nói:
"Cửu gia, chị dâu hung dữ quá, em sợ."
Làm sao Bùi Phượng Chi lại không biết Diệp Ninh Uyển cố ý giả vờ, anh cũng không để tâm lắm, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Ninh Uyển, kéo cô vào lòng.
"Đừng sợ, bà ta không dám làm gì em đâu."
Nói xong, Bùi Phượng Chi ngẩng đầu, nhìn Đại phu nhân với vẻ mặt nửa cười nửa không, nụ cười lạnh lùng.
"Phải không, chị dâu?"
Bị ánh mắt của Bùi Phượng Chi nhìn chằm chằm, Đại phu nhân lùi lại hai bước, eo không tự chủ được đụng vào bàn trà.
Bà ta khựng lại, quay đầu nhìn Bùi lão gia đang đỡ lấy khay trà, vội vàng giải thích:
"Ba, con không có ý định làm gì em dâu Cửu! Chỉ là có một chuyện e rằng ba không biết, Minh Hàm tại sao lại trở nên như vậy, đều là do em dâu Cửu ra tay!"
Chuyện này dù thế nào cũng không giấu được nữa.
Nếu đã vậy, chi bằng kéo thêm một người xuống nước, bà ta dù có c.h.ế.t cũng không thể để Diệp Ninh Uyển tiếp tục đắc ý như vậy nữa!
Đại phu nhân nước mắt lưng tròng tố cáo với Bùi lão gia:
"Ba, ba cũng biết Minh Hàm là cục cưng của con mà! Tối hôm đó Minh Hàm chỉ là nhớ về thời vẫn còn yêu nhau, muốn an ủi Diệp Ninh Uyển! Ai ngờ Diệp Ninh Uyển lại đột nhiên đánh lén Minh Hàm, khiến nó thành ra như bây giờ!"
"Minh Hàm của con thật sự quá đáng thương! Đây là tạo nghiệt gì chứ! Con thà c.h.ế.t đi cho rồi!"
Đại phu nhân bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bùi lão gia, nắm lấy tay áo ông ta khóc lóc kể lể:
"Ba nhất định phải làm chủ cho con! Chồng con đi làm ăn xa, trong nhà chỉ có mình con là phụ nữ, không dễ gì Minh Hàm còn nghe lời biết giúp đỡ con, kết quả bây giờ đột nhiên thành ra thế này, đây chẳng khác nào m.ó.c t.i.m móc phổi của con!"