"Không tin thì thôi, làm cho em xem."
Bùi Phượng Chi thuận thế vòng tay ôm lấy eo thon thả của Diệp Ninh Uyển, bế cô lên.
Nhưng Diệp Ninh Uyển lại đột nhiên chống tay lên vai Bùi Phượng Chi, mặt nóng bừng, khóe mắt ửng đỏ, lan ra cả gò má như ráng mây.
Cô hạ giọng, khẽ gọi.
"Bùi Phượng Chi, anh thả em xuống! Cho dù muốn thân mật cũng phải xem đây là nơi nào chứ!!!"
Hiếm khi thấy Diệp Ninh Uyển e thẹn như vậy, Bùi Phượng Chi siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, không nhịn được cắn nhẹ lên môi cô, cười hỏi.
"Em nghĩ anh muốn làm gì?"
Chưa kịp để Diệp Ninh Uyển hoàn hồn, anh đã vác cô lên vai, quay đầu liếc nhìn Bùi Minh Hàm đang nằm bất động trên giường bệnh.
"Sao anh có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chúng ta thân mật, dù cho người đó bây giờ đã là một tên thái giám vô dụng."
Bùi Phượng Chi đẩy cửa phòng bệnh ra, cứ như vậy vác Diệp Ninh Uyển rời khỏi phòng bệnh của Bùi Minh Hàm.
Cánh cửa phòng bệnh dần dần khép lại, Diệp Ninh Uyển vòng một tay qua cổ Bùi Phượng Chi, hơi ngẩng đầu lên, cũng nhìn về phía Bùi Minh Hàm đang nằm bất động trên giường bệnh.
Ngay trước khi cánh cửa phòng đóng lại hoàn toàn, cô dường như nhìn thấy Bùi Minh Hàm nằm trên giường cử động.
"Cạch."
Một tiếng động giòn tan, cánh cửa đóng lại hoàn toàn, Bùi Phượng Chi vác Diệp Ninh Uyển rời khỏi nơi này.
Còn trong phòng bệnh, căn phòng tối tăm chỉ có ánh sáng yếu ớt le lói qua cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng bị bầu không khí u ám bên trong che lấp.
Bùi Minh Hàm trước đó vẫn nhắm chặt mắt như đã hôn mê, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, hốc mắt hơi đục ngầu nổi lên tia m.á.u đỏ, gần như lan ra khắp cả mắt.
Ngực Bùi Minh Hàm phập phồng dữ dội, sau đó ho dữ dội, gần như nghiến nát cả hàm răng, khó khăn thốt ra mấy chữ.
"Diệp! Ninh! Uyển!"
"Bùi! Phượng! Chi!"
Cậu ta vùng vẫy muốn ngồi dậy khỏi giường bệnh, nhưng tay chân đều bị trói chặt, lại kéo cậu ta ngã xuống, cố định trên giường bệnh một cách tàn nhẫn.
Bùi Minh Hàm giãy giụa mấy lần, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô ích.
Cậu ta bị trói chặt trên giường bệnh, thở hổn hển, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, cậu ta cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé toạc, từng cơn đau nhói truyền đến.
"Người đâu! Người đâu!"
Giọng nói của Bùi Minh Hàm càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không có ai nghe thấy.
Máu chảy từng giọt, sinh mạng của cậu ta đang trôi đi nhanh chóng, như một con cá lên bờ, lật bụng, thỉnh thoảng vẫn có thể vùng vẫy, nhưng ngay sau đó lại chỉ có thể nằm im trên đất, há miệng thở dốc, nhưng không thể phát ra một tiếng động nào nữa.
Bùi Minh Hàm ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bệch, trong cổ họng toàn là mùi máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc, ẩm ướt khắp phòng bệnh khiến cậu ta buồn nôn.
Mắt cậu ta đỏ ngầu, hai nắm tay siết chặt, nhưng lại không thể làm gì được.
Cậu ta hận, cậu ta hận lắm.
Cậu ta hận Diệp Ninh Uyển đã hại mình thành ra như vậy.
Càng hận người đàn ông cao cao tại thượng Bùi Phượng Chi.
Nhưng người mà cậu ta hận nhất, chính là Trương Tần đã gây ra tất cả chuyện này và... mẹ của cậu ta.
Đều là bọn họ... đều là vì bọn họ... nếu không phải vì bọn họ...
Nỗi hận thù trong sự trôi qua của sinh mệnh lặng lẽ dần dần ngưng tụ thành thực thể đen tối.