Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 517: Chó cậy gần nhà (1)



"Bùi Minh Châu, tôi có nói là chỉ cần một ca phẫu thuật là con gái bà sẽ khỏe mạnh bình thường trở lại sao?"

Bùi Minh Châu sững sờ.

Diệp Ninh Uyển cười lạnh một tiếng, nhắc nhở Bùi Minh Châu từng chữ một:

"Một ca phẫu thuật đã khiến người ta khỏe mạnh bình thường trở lại, đó không phải y thuật, mà là yêu thuật, bà nên đi tìm đạo sĩ, chứ không phải tìm tôi."

Vài câu nói đơn giản, khiến Bùi Minh Châu không nói nên lời.

Một lúc sau, Bùi Minh Châu mới nhìn Diệp Ninh Uyển với vẻ đáng thương, thăm dò hỏi:

"Vậy... vậy Tường Tường nhà tôi còn cứu được không?"

Diệp Ninh Uyển vuốt ve mái tóc dài xõa xuống, nói một cách lười biếng:

"Đến bệnh viện trước đã."

Nói xong, Diệp Ninh Uyển ra hiệu bằng mắt với quản gia.

"Chuẩn bị xe."

Quản gia lập tức lui xuống chuẩn bị.

Còn Diệp Cảnh Dực vẫn luôn ngồi trên ghế sofa cũng đặt iPad xuống, nhảy khỏi ghế sofa, chạy nhanh về phía Diệp Ninh Uyển, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:



"Mẹ ơi, hôm nay trường con được nghỉ, con có thể đi cùng mẹ không?"

Cậu bé ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì mang theo vài phần nghiêm túc, đôi mắt to đen láy nhìn Diệp Ninh Uyển, khiến cô không thể nào từ chối.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Vậy thì cùng đi nhé."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn cầu thang, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nắm tay Diệp Cảnh Dực chậm rãi đi ra ngoài.

Thấy Diệp Ninh Uyển dẫn con trai đi rồi, Bùi Minh Châu cũng không quan tâm đến cảm giác kỳ lạ và khó chịu đó nữa, vội vàng đi theo Diệp Ninh Uyển ra ngoài.

...

Cổng bệnh viện.

Diệp Ninh Uyển nắm tay Diệp Cảnh Dực vừa mới xuống xe, đột nhiên một đoàn xe hùng hậu từ xa chạy đến, cứ thế dừng lại trước cổng bệnh viện, thu hút vô số người dừng lại xem.

Một đám vệ sĩ cao lớn đeo kính râm, mặc vest đen bước xuống từ những chiếc xe phía sau, không khách khí đuổi hết những người xung quanh đi.

"Tránh ra một chút!"

"Tránh đường!"

"Đừng đứng ở đây!"

"..."



Đám vệ sĩ đuổi những người đang đứng chắn trước cửa sang một bên, hai hàng người đứng ở cổng bệnh viện, đẩy những người xung quanh sang hai bên.

Những người đến khám bệnh hầu hết đều là người bình thường, đối mặt với chuyện như vậy, cho dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng cũng sẽ không đối đầu trực tiếp với những kẻ giàu có đáng ghét này.

Nhưng Diệp Ninh Uyển không phải là một trong số họ.

"Đi thôi."

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Diệp Cảnh Dực, đi về phía cổng bệnh viện mà không quan tâm đến ai.

Nhưng còn chưa đi đến cửa, một vệ sĩ đã đưa cánh tay lực lưỡng, đầy cơ bắp ra chắn trước mặt Diệp Ninh Uyển, quát lớn với giọng hung dữ:

"Ở đây không được đi qua!"

Diệp Ninh Uyển nhíu mày, lạnh lùng nhìn vệ sĩ trước mặt, hỏi với vẻ khó chịu:

"Ai cho các người quyền chiếm giữ cổng chính? Đây là bệnh viện, tất cả mọi người đều có quyền tự do ra vào!"

Nói xong, Diệp Ninh Uyển hất cánh tay đang chắn trước mặt mình ra, nắm tay Diệp Cảnh Dực đi vào trong.

"Tránh ra, chó ngoan không cản đường!"

Vệ sĩ hừ lạnh một tiếng, vẫy tay với mấy vệ sĩ khác.

Một đám vệ sĩ lập tức vây quanh, như một bức tường bằng thịt chắn trước mặt Diệp Ninh Uyển, từng người một với khuôn mặt lạnh tanh, nhìn xuống Diệp Ninh Uyển đang thấp hơn mình rất nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv