Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 504: Chị đã từng nghe nói đến Y Tiên chưa? (2)



"Cô nói gì cơ?"

Quỳ dưới chân Diệp Ninh Uyển, Bùi Minh Châu đã không còn dáng vẻ cao cao tại thượng lúc nãy nữa.

Giọng bà ta theo bản năng cao hơn.

"Tôi cầu xin cô! Cầu xin cô cứu con gái tôi!"

"Cốp cốp cốp."

Trán Bùi Minh Châu dùng sức đập xuống nền gạch cạnh chân Diệp Ninh Uyển, trên trán nhanh chóng xuất hiện vết máu, m.á.u tươi chảy xuống, lan ra khắp mặt bà ta.

Nhưng Diệp Ninh Uyển lại không hề chớp mắt, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Minh Châu đang dập đầu lia lịa dưới đất.

Mà Bùi Phượng Chi đứng sau Diệp Ninh Uyển cũng không có phản ứng gì, cứ như thể người đang quỳ dưới đất căn bản không phải là chị gái lớn hơn anh hai mươi mấy tuổi.

Cuối cùng, khi Bùi Minh Châu kiệt sức ngã xuống đất, mũi giày của Diệp Ninh Uyển chặn lên vai bà ta.

Cơ thể đang định cúi xuống của Bùi Minh Châu lập tức dừng lại, bị Diệp Ninh Uyển chặn lại giữa không trung.

Bùi Minh Châu khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy m.á.u đối diện với Diệp Ninh Uyển, nước mắt và m.á.u hòa vào nhau, làm cho khuôn mặt bà ta bê bết máu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Ninh Uyển.

Diệp Ninh Uyển khẽ hất cằm lên, nói với Bùi Minh Châu với vẻ ghét bỏ:

"Thôi đi, đừng có chĩa cái mặt đầy m.á.u đó vào tôi! Cô muốn dọa c.h.ế.t tôi à?"



Nói xong, cô rút chân lại, lùi về sau hai bước.

Quản gia từ nãy đến giờ không biết đi đâu đột nhiên xuất hiện, ông tiến lên đỡ Bùi Minh Châu dậy, đưa khăn ấm cho bà ta lau mặt một cách cung kính, sau đó băng bó vết thương trên trán cho bà ta.

Ban đầu, vì sốt ruột muốn quay lại bệnh viện, Bùi Minh Châu đã từ chối đề nghị của quản gia.

Nhưng quản gia vẫn nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Minh Châu:

"Đại tiểu thư, cô như vậy sẽ dọa phu nhân nhà chúng tôi đấy."

Lúc này Bùi Minh Châu mới ngoan ngoãn ngồi yên, để quản gia băng bó cho mình.

...

Trong xe.

Diệp Ninh Uyển thay một bộ quần áo đơn giản, lười biếng dựa vào lòng Bùi Phượng Chi, ngáp ngủ.

Bùi Phượng Chi ôm cô, ánh mắt có chút thương xót, vuốt ve mái tóc dài như lụa của Diệp Ninh Uyển.

"Sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?"

Diệp Ninh Uyển ngẩng đầu lên, nhìn cằm Bùi Phượng Chi từ dưới lên trên.

Nhìn từ góc độ c.h.ế.t người này, dung mạo của Bùi Phượng Chi vẫn rất đẹp trai, người đàn ông này cứ như không có khuyết điểm, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Cô mơ màng dụi mắt, nhìn khuôn mặt của Bùi Phượng Chi, lại cố gắng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói:



"Ừm, vì em người đẹp tâm thiện mà."

Bùi Phượng Chi cong môi cười, véo mũi Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng nói:

"Nịnh nọt."

Chắc anh đã đoán được Diệp Ninh Uyển muốn làm gì rồi.

Vì vậy, Bùi Phượng Chi cũng không nói gì thêm, chỉ đưa tay che mắt Diệp Ninh Uyển đang dựa vào lòng mình, tránh ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào làm phiền giấc ngủ của cô.

...

Mà lúc này, trong căn nhà của đại phòng nhà họ Bùi, Bùi Minh Hàm và đại phu nhân Bùi vẫn chưa ngủ.

Kể từ sau ngày bị Diệp Ninh Uyển đá một phát, Bùi Minh Hàm cứ như một ông già, mỗi đêm sau khi ngủ đều phải thức dậy đi vệ sinh bảy, tám lần, hơn nữa mỗi lần đều nhỏ giọt.

Vì vậy, mỗi ngày Bùi Minh Hàm đều ngủ không ngon, không chỉ người gầy đi rất nhiều, mà tính tình cũng trở nên cáu kỉnh vì không được ngủ ngon giấc trong thời gian dài.

Sau khi thức dậy đi vệ sinh lần thứ sáu vào tối nay, nhìn khuôn mặt hốc hác, vàng vọt của mình trong gương, dưới đôi mắt vốn ôn hòa giờ đây lại có hai quầng thâm dài, khiến Bùi Minh Hàm trông giống như một con nghiện ma túy lâu năm.

Việc mất ngủ và mệt mỏi triền miên cuối cùng cũng khiến Bùi Minh Hàm bùng nổ.

Anh ta đột nhiên cầm lấy chiếc giá đỡ bằng pha lê trên bồn rửa mặt, đập mạnh vào chiếc gương trước mặt.

"Choang!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv