Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 489: Bắt nạt vợ tôi, coi tôi chết rồi sao? (1)



Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngồi ngay ngắn, nhìn Bùi lão gia đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Tuy trên mặt những người này đều bình tĩnh và đoan trang, nhưng trong lòng đều ẩn chứa hy vọng mãnh liệt.

Chỉ nghe thấy Bùi lão gia bình tĩnh nói.

"Lão Cửu trước đó vì tai nạn xe cộ mà nằm liệt giường rất lâu, sau khi tỉnh lại sức khỏe cũng không tốt, cho nên ta không sắp xếp việc gì cho nó làm, bây giờ sức khỏe của nó cũng đã hồi phục kha khá rồi, ta nghĩ bây giờ tập đoàn bận rộn như vậy, ta cũng không định để nó tiếp tục nhàn rỗi nữa."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều dâng lên dự cảm chẳng lành.

Hy vọng vừa rồi tan vỡ, càng nhiều hơn chính là sự sợ hãi và hoảng loạn khi sắp mất đi quyền lực trong tay.

Người đầu tiên lên tiếng chính là Bùi đại phu nhân.

"Ba, sức khỏe của Cửu đệ yếu ớt như vậy, để nó làm việc sớm như vậy, có phải là quá không có tình người rồi không? Hay là để lão Cửu nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa đi ạ!"

Trước đây lúc Bùi Phượng Chi còn là người thực vật, đại phòng đã kiêu ngạo và oai phong biết bao, những quyền lực trong tay Bùi Phượng Chi, đại phòng là người chia được nhiều nhất.

Mà hơn bốn năm nay, bốn phòng của Bùi gia đấu đá sống chết, cả Bùi gia đều rối ren, đại phòng coi như là người hưởng lợi nhiều nhất trong cuộc chiến gia tộc này, họ vẫn luôn cho rằng Bùi Phượng Chi cả đời này sẽ không tỉnh lại nữa, sau này người có thể kế thừa Bùi gia, ngồi lên vị trí người nắm quyền Bùi gia nhất định sẽ là Bùi lão đại!

Nhưng ai cũng không ngờ tới, Bùi Phượng Chi vậy mà... vậy mà cả đời này còn có cơ hội tỉnh lại.

Không chỉ tỉnh lại, mà bây giờ còn đang dần dần hồi phục.

Thậm chí ngay cả Bùi lão gia cũng lại nảy sinh ý định giao Bùi gia lại cho Bùi Phượng Chi.

Nhanh như vậy!



Vậy mà lại nhanh như vậy!

Bùi đại phu nhân khó khăn lắm mới sống những ngày tháng sung sướng được mấy năm, sao có thể cho phép chứ?!

Suy nghĩ của Bùi đại phu nhân rất đơn giản.

Bà ta cho rằng mình đã nói đủ uyển chuyển rồi, nhưng lại khiến Bùi lão gia nhíu chặt mày.

Bùi Minh Hàm ngồi bên cạnh bà ta thấy vậy, lập tức kéo mạnh tay áo Bùi đại phu nhân, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với bà ta.

Bùi Minh Hàm nhỏ giọng gọi.

"Mẹ!"

Lúc này Bùi đại phu nhân mới ý thức được mình đã lỡ lời.

Quả nhiên, Bùi lão gia hừ lạnh một tiếng, tức giận quát Bùi đại phu nhân.

"Sao, từ khi nào con lại học y vậy? Bác sĩ đều nói không sao rồi, con lại biết lão Cửu rốt cuộc cần nghỉ ngơi thêm bao lâu?"

Bùi đại phu nhân há miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Vẫn là Bùi Minh Hàm giải thích thay Bùi đại phu nhân.

"Ông nội, ý mẹ con không phải vậy. Ý của mẹ là trước đó tay của chú Cửu không phải bị thương sao? Bây giờ chắc là vẫn chưa hồi phục, sợ chú Cửu dù là ký tên hay là đánh máy cũng không tiện, cho nên cứ để chú Cửu nghỉ ngơi thêm một thời gian, đợi tay của chú Cửu khỏi hẳn rồi, ông nội lại sắp xếp công việc cho chú Cửu, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv