Tuy món ăn trước mắt này hình như không cùng loại, anh chưa từng thấy con tôm càng xanh nào nhỏ như vậy.
Tiểu Tinh Tinh đột nhiên cười híp mắt nói.
"Ba ba, ba cứ cầm tay ăn sẽ ngon hơn, con dạy ba cách bóc. Ba lấy bao tay trước..."
Bùi Phượng Chi liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh, rồi cúi đầu nhìn một gói nhỏ hình vuông trên bàn, không khỏi ngẩn người.
Ừm...
Anh có chút kinh ngạc nhìn Diệp Ninh Uyển, nhỏ giọng hỏi.
"Quán này còn cung cấp cả loại..."
Lời Bùi Phượng Chi còn chưa nói ra, liền thấy Diệp Ninh Uyển bên cạnh cầm lấy một gói nhỏ hình vuông, xé ra, lấy từ bên trong ra một thứ trong suốt... bằng nhựa, giũ ra, đeo vào tay.
Diệp Ninh Uyển nhìn Bùi Phượng Chi cầm lấy một con tôm càng xanh, nhíu mày dùng tay bóc, nhưng vì không quen nên làm nước b.ắ.n tung tóe, con tôm càng xanh trong tay ngược lại bị bẻ gãy thành từng khúc.
Vẻ mặt Bùi Phượng Chi có chút chán nản.
Đột nhiên, một bàn tay đưa tới, đặt thịt tôm đã bóc vỏ, màu hồng phấn bên cạnh môi Bùi Phượng Chi.
Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển đang mỉm cười với mình, há miệng ngậm thịt tôm màu hồng phấn vào miệng, thịt tôm dai ngon lan tỏa trong khoang miệng, vị cay nồng đậm đà, anh không nhịn được quay đầu ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng vì cay.
Diệp Ninh Uyển nhìn Bùi Phượng Chi bị cay đến mức này, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười.
"Hóa ra anh không ăn cay à!"
Bùi Phượng Chi quay đầu lại, giữ nguyên dáng vẻ cao quý lạnh lùng thường ngày.
"Anh ăn cay."
Nhưng khuôn mặt ửng đỏ hơi sưng của anh đã bán đứng anh.
Diệp Ninh Uyển nhìn dáng vẻ cứng miệng của anh, càng nhìn càng thấy đáng yêu, vì vậy lại bóc cho Bùi Phượng Chi một con tôm càng xanh, nhét vào miệng anh.
Bùi Phượng Chi không nói gì, cẩn thận nhai tôm càng xanh, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng trên mặt lại nổi lên một tầng đỏ ửng vì cay, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Bùi Phượng Chi cúi đầu, học theo Diệp Ninh Uyển bóc một con tôm càng xanh nhét vào miệng Diệp Ninh Uyển.
Tiểu Tinh Tinh bên cạnh nhìn hai người thân mật như vậy, liền lè lưỡi, rùng mình nói.
"Hai người thật là sến súa, hai người không giống mới kết hôn, mà giống như vợ chồng già vậy."
Tiểu Tinh Tinh đang nói, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kính có một bóng dáng nhỏ bé đang ngó nghiêng, hình như đang lén lút nhìn về phía này.
Cậu bé nhìn kỹ.
Dực Dực?!
Tiểu Tinh Tinh lập tức bỏ con tôm càng xanh đang ăn dở xuống, sau đó cởi bao tay ra, nói với Bùi Phượng Chi và Diệp Ninh Uyển.
"Ba ba mẹ, con đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay."
Nói xong, Tiểu Tinh Tinh liền nhảy xuống khỏi ghế, bước nhanh về phía nhà vệ sinh công cộng bên ngoài quán.
Cậu bé vừa ra khỏi quán, vừa rẽ ngoặt đã lao vào người Diệp Cảnh Dực đang đợi ở cửa.
"Dực Dực! Hu hu, em nhớ anh lắm!"
Diệp Cảnh Dực gỡ Tiểu Tinh Tinh đang bám trên người mình như gấu koala xuống, lạnh lùng nhìn Tiểu Tinh Tinh nói.
"Dối trá, em căn bản không nhớ anh."
Tiểu Tinh Tinh lập tức giơ tay lên trời, thề thốt.
"Ai nói, một ngày không gặp như cách ba năm, chúng ta đã ba ngày không gặp rồi, vậy là mười năm, hu hu hu, chúng ta đã mười năm không gặp rồi."
Diệp Cảnh Dực đảo mắt, hừ một tiếng.
"Là một ngày không gặp như cách ba thu, hơn nữa ba nhân ba là chín, không phải mười! Đồ ngốc này!"