Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt Thở

Chương 436: Bắt nạt (2)



Cậu phải ga lăng một chút, không thể quá đáng với con gái, biết đâu chị họ không phải cố ý thì sao?

Tiểu Tinh âm thầm nghĩ, rồi nhịn xuống.

Nhưng Tiểu Tinh vừa đi theo Dịch Linh Linh vào nhà kính, cửa nhà kính phía sau đã bị người ta đóng lại.

"Cạch" một tiếng, khóa trái lại.

Tiểu Tinh vừa quay đầu lại, tay đã bị Dịch Linh Linh hất ra.

Tiểu Tinh nhất thời không kịp phản ứng, loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã nhào ra đất.

Tiểu Tinh quay đầu lại, nhìn Dịch Linh Linh với nụ cười đã tắt trên môi, ngạc nhiên nhìn đối phương đang trừng mắt nhìn mình đầy chán ghét.

"Chị Linh Linh, chị làm gì vậy?"

Dịch Linh Linh khoanh tay, kiêu ngạo hất cằm lên, nhìn xuống Tiểu Tinh đang thấp hơn mình một chút.

"Ai là chị của mày chứ, thứ con hoang như mày có tư cách gì gọi tao như vậy? Thật kinh tởm, chạm vào mày cũng làm bẩn tay tao."

Tiểu Tinh cũng không khách sáo với cô ta.

"Là chị nắm tay em, em có muốn chạm vào chị đâu."

"Chị không thích em, em cũng không thích chị, không chơi với chị nữa."



Tiểu Tinh nói xong, xoay người định bỏ đi.

Nhưng cậu vừa mới đi được hai ba bước, đã bị mấy cậu bé vây quanh.

"Mày muốn đi đâu?"

Tiểu Tinh nhìn xung quanh những người này.

Những cậu bé đó, người nhỏ nhất cũng phải bảy, tám tuổi, người lớn nhất trông chừng mười một, mười hai tuổi, mấy người bọn họ khoanh tay, vây chặt Tiểu Tinh ở giữa.

Tiểu Tinh thành thật nói:

"Tôi muốn đi về, dù sao các cậu cũng không thích tôi, tôi ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Người cầm đầu là một cậu bé mười một, mười hai tuổi, thân hình cường tráng, mặt tròn, trông rất hung dữ, một mình cậu ta to bằng hai đứa rưỡi Tiểu Tinh, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi, chặn đường đi của Tiểu Tinh.

Dịch Linh Linh chạy tới, ôm lấy cánh tay cậu bé đó, nói với cậu ta một cách thân mật:

"Anh Minh Hoa, thằng nhóc thối tha này bắt nạt em! Nó dám nắm tay em, thứ con hoang dơ bẩn như nó, có tư cách gì mà chạm vào em chứ, anh nhất định phải dạy dỗ nó thay em!"

Dịch Linh Linh vừa nói, vừa liếc nhìn Tiểu Tinh với ánh mắt oán độc, ánh mắt như vậy rất hiếm khi thấy ở một đứa trẻ, cứ như thể trong cơ thể đứa bé này đang giam cầm một con quỷ dữ sắp sửa thoát ra ngoài.

Tiểu Tinh nhíu mày, cậu rất không thích ánh mắt của Dịch Linh Linh, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Cậu ta còn chưa kịp nói gì, Bùi Minh Hoa đã sải bước tiến lên, dùng sức đẩy Tiểu Tinh một cái.



"Thằng nhóc thối tha, ai cho mày nhìn Linh Linh bằng ánh mắt đó hả! Mau quỳ xuống xin lỗi ngay!"

Tiểu Tinh bị đẩy lùi về sau mấy bước, loạng choạng mãi mới đứng vững, tức giận siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ.

"Đừng có chạm vào tôi!"

Bùi Minh Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía đám đàn em đang vây quanh mình.

Đám đàn em đồng thanh quát lớn về phía Tiểu Tinh:

"Quỳ xuống! Xin lỗi!"

Tiểu Tinh bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Hoa một cách kiên cường, nói từng chữ một:

"Tôi quỳ ba mẹ, quỳ ông nội là điều nên làm! Nhưng cậu là cái thá gì, chúng ta đều ngang hàng, dựa vào đâu tôi phải quỳ cậu?"

Nghe vậy, Bùi Minh Hoa lập tức nổi giận.

Cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được nữa, sải bước xông tới, đ.ấ.m mạnh vào mặt Tiểu Tinh một cú.

"Ưm..."

Tiểu Tinh bị đánh ngã xuống đất, một bên mặt sưng vù, đau đớn rên lên một tiếng.

Cậu chống hai tay xuống đất, vừa định đứng dậy, Bùi Minh Hoa đã giẫm một chân lên lưng Tiểu Tinh, dẫm cậu xuống đất, vênh váo chế nhạo:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv