Nhưng ngay sau đó, tiếng cười sảng khoái của ông cụ Bùi vang vọng khắp phòng khách rộng lớn.
"Ha ha ha..."
Ông cụ Bùi ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của Tiểu Tinh, dùng râu của mình cọ cọ vào cậu.
"Ông nội cũng thích con."
Tiểu Tinh bị râu của ông cụ Bùi chọc cho cười khanh khách, đưa tay nhỏ ra muốn đẩy mặt ông cụ Bùi ra.
"Ha ha ha, ông nội, nhột quá!"
Ông cụ Bùi hôn lên mặt Tiểu Tinh một cái, lúc này mới bị Tiểu Tinh đẩy mặt ra.
Tất cả mọi người lại sững sờ một lần nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bùi Phượng Chi ghé sát vào Diệp Ninh Uyển bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Anh đã nói là ba nhất định sẽ thích Tiểu Tinh mà, em còn lo lắng nhiều như vậy."
Vừa rồi lúc sáng, Diệp Ninh Uyển vẫn luôn lo lắng ông cụ Bùi sau khi lợi dụng xong Tiểu Tinh sẽ không thích cậu nữa, một khi ông cụ Bùi lạnh nhạt với Tiểu Tinh, sau này Tiểu Tinh ở nhà họ Bùi e rằng sẽ bị bắt nạt.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Bùi bây giờ, Diệp Ninh Uyển cuối cùng cũng tạm thời yên tâm.
Còn về chuyện sau này, thì để sau này rồi tính!
Diệp Ninh Uyển muốn bế Tiểu Tinh lại, nhưng ông cụ Bùi ôm Tiểu Tinh không chịu buông, cười nói:
"Không sao, ông bế không nặng đâu, Tinh Tinh đã năm tuổi rồi mà vẫn nhẹ như vậy, bình thường phải ăn nhiều một chút mới được."
Tiểu Tinh phồng má, nói với vẻ không vui:
"Cháu có ăn bao nhiêu cũng nhẹ như vậy, thật ra cháu rất biết ăn đấy! Ăn rất nhiều! Mỗi bữa cháu đều có thể ăn hai bát cơm đầy!"
Nghe thấy Tiểu Tinh phản bác với giọng trẻ con, ông cụ Bùi không khỏi bật cười.
Thật sự là quá đáng yêu.
Không biết tại sao, rõ ràng đứa bé này trông không giống Bùi Phượng Chi, cũng không phải con của Bùi Phượng Chi, nhưng ông cụ Bùi lại có thể nhìn thấy bóng dáng của Bùi Phượng Chi trên người đứa bé này, thật kỳ lạ.
Rõ ràng dù là ngoại hình hay tính cách đều hoàn toàn khác với Bùi Phượng Chi.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận, những người khác của các phòng khác nhìn thấy không khỏi chạnh lòng.
Bùi Đại phu nhân cười bước tới, nhắc nhở một câu:
"Ba, ba đặt Tiểu Tinh xuống trước đi, để nó kính trà cho ba, sắp đến giờ lành rồi."
Ông cụ Bùi lúc này mới chịu đặt Tiểu Tinh xuống.
Trên chiếc ghế cao bằng gỗ hoàng hoa lê, ông cụ Bùi ngồi ngay ngắn ở đó, khí thế uy nghiêm.
Tiểu Tinh thay một bộ áo khoác nhỏ màu đỏ tươi, tay bưng chén trà, cẩn thận bước tới, quản gia Vương bên cạnh cũng cẩn thận từng bước đi theo, sợ nhóc con ngã hoặc là nước trà trong tay đổ ra làm bỏng tay cậu.
Nhưng Tiểu Tinh đi rất vững vàng, nước trà trong tay cũng không hề đổ ra ngoài, cứ như vậy bình an vô sự đi đến trước mặt ông cụ Bùi.
Quản gia Vương đỡ Tiểu Tinh quỳ xuống, nâng chén trà lên quá đầu.