"Thận trọng đấy."
"Lời tôi chỉ có vậy thôi, anh có thể ra ngoài rồi, đừng làm phiền tôi làm việc."
Nói xong, ông ta xoay người trở lại bàn làm việc, tiếp tục cúi đầu làm việc.
...
Chiều hôm sau.
Tiểu Tinh sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng thì không thấy Diệp Ninh Uyển đâu, quản gia Văn bá sắp xếp một bảo mẫu chăm sóc cậu, hai người chơi đùa trong sân cả buổi sáng.
Nhưng đến giờ ăn trưa, Tiểu Tinh vẫn không thấy Diệp Ninh Uyển.
"Mẹ và ba đâu ạ?"
Tiểu Tinh hỏi Văn bá với giọng trẻ con.
Vẻ mặt Văn bá có chút xấu hổ, ông sờ sờ mũi, im lặng một lúc lâu mới nói với Tiểu Tinh:
"Cậu chủ Tinh, cháu tự ăn cơm đi, Cửu gia và phu nhân hôm nay không đến ăn cơm trưa... có thể... cơm tối cũng không đến ăn."
Tiểu Tinh nghiêng đầu, không hiểu lắm.
"Bọn họ đang làm gì ạ? Bận lắm sao? Sao lại không ăn cơm ạ? Như vậy sẽ bị ốm đấy."
Tiểu Tinh vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi ghế.
"Cháu đi tìm ba và mẹ ăn cơm."
Văn bá giật mình, vội vàng chạy tới, nhanh tay lẹ mắt túm lấy Tiểu Tinh, bế cậu lên, đặt lại lên ghế.
"Ấy, cậu chủ Tinh! Cửu gia đang bận việc rất quan trọng, cháu không thể đi quấy rầy được."
Tiểu Tinh lo lắng hỏi:
"Nhưng mẹ bị đói thì phải làm sao ạ?"
Văn bá vội vàng an ủi Tiểu Tinh:
"Cháu yên tâm, phu nhân sẽ không bị đói đâu, Cửu gia sẽ cho cô ấy ăn no."
Tiểu Tinh chớp chớp mắt, lúc này mới yên tâm.
Cậu ăn cơm xong, bảo mẫu đưa cậu đi ngủ trưa, sau khi Tiểu Tinh ngủ dậy, cậu ngồi trên giường cầm điện thoại của mình gọi điện.
Bảo mẫu xuống dưới lấy đồ ăn vặt cho cậu, không có trong phòng.
"Hu hu, Dực Dực, em nhớ anh nhiều lắm."
Diệp Cảnh Dực đầu dây bên kia không biết nói gì với Tiểu Tinh, trên mặt Tiểu Tinh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người nói chuyện một lúc, Tiểu Tinh mới lưu luyến cúp điện thoại, nhảy xuống giường, chạy lon ton về phía phòng ngủ của Diệp Ninh Uyển.
Cầu thang từ tầng hai lên tầng ba yên tĩnh đến mức không nghe thấy một tiếng động nào, ở đây không có vệ sĩ canh gác, càng không có người giúp việc nào dám tùy tiện lên tầng này quấy rầy, vì vậy ở đây không có một ai.
Tiểu Tinh thò đầu ra từ cầu thang nhìn vào hành lang tối om, sâu hun hút, hành lang dài hun hút dường như có thể nuốt chửng đứa trẻ, khiến cậu sợ hãi rụt đầu lại, lắc lắc người, xoay người định chạy xuống lầu.
Nhưng trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, như tiếng mèo con mới sinh kêu... lại giống như tiếng khóc yếu ớt của phụ nữ.
Tiểu Tinh dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại nhìn vào sâu trong hành lang.
Hình như là...
Bước chân Tiểu Tinh không tự chủ được mà đi về phía sâu trong hành lang, tiếng động nhỏ đó đột nhiên biến mất, cứ như thể vừa rồi Tiểu Tinh nghe thấy chỉ là ảo giác của cậu.
Tiểu Tinh nghiêng đầu khó hiểu, véo véo dái tai, do dự giữa việc ở lại tiếp tục tìm kiếm hay nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không lâu sau, tiếng động đó lại vang lên.
Tiểu Tinh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tiếp tục đi về phía phát ra tiếng động.