Dường như để chứng minh thái độ kiên quyết của mình, ông cụ Bùi trừng mắt nhìn, nhấn mạnh một câu:
"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Bùi tứ lão gia vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ vào ông cụ Bùi mà mắng:
"Ông già này, sao tính tình ông cứ ngoan cố như vậy chứ!"
Ông cụ Bùi liền hỏi ngược lại:
"Nếu là con trai thứ ba nhà ông, ông có bằng lòng không?"
Người con trai thứ ba mà ông cụ Bùi nhắc đến chính là người thừa kế tương lai mà Bùi tứ lão gia đã nhắm từ lâu, công khai chỉ định và bồi dưỡng gần hai mươi năm nay, chỉ chờ Bùi tứ lão gia trăm tuổi về trời thì anh ta sẽ tiếp quản.
Bùi tứ lão gia trừng mắt nhìn ông cụ Bùi, biện minh:
"Không thể so sánh như vậy được, tình huống này khác mà! Thằng Cửu nhà ông bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió, lúc này ông không đồng ý với bọn họ, ai mà biết được bọn họ sẽ lôi ai ra để ép ông chứ!"
"Nhỡ đâu bọn họ trực tiếp ra tay với thằng Cửu ngay tại đồn cảnh sát thì sao? Ông quên vụ tai nạn xe hơi bốn năm trước của thằng bé rồi à? Đến bây giờ vẫn chưa tra ra được nguyên nhân! Lợi ích chi phối, ai biết được đám con cháu nhà ông vì lợi ích trước mắt mà có thể làm ra chuyện gì thất đức, ông thật sự không lo lắng sao?"
Ông cụ Bùi sa sầm nét mặt, đôi mắt đục ngầu nhuốm đầy tơ máu, nắm chặt tay, các khớp xương kêu răng rắc.
Cứ nghĩ đến chuyện này, ông cụ Bùi thậm chí còn không dám ngoảnh đầu nhìn lại, những năm qua mình đã sống như thế nào.
Một mặt ông phải giữ gìn công ty, một mặt còn phải lo lắng cho Bùi Phượng Chi, nhưng lại không thể thể hiện sự quan tâm quá mức đối với đứa con trai đã trở thành người thực vật này, để tránh những kẻ đã buông lỏng cảnh giác với Bùi Phượng Chi lại nổi lên sát tâm.
Ông rõ ràng biết bọn họ đã đối xử với Bùi Phượng Chi nằm trên giường bệnh như thế nào, nhưng vì sự an toàn của Bùi Phượng Chi, ông chỉ có thể giả vờ như không biết gì, trơ mắt nhìn bọn họ sỉ nhục Bùi Phượng Chi.
Ngay cả khi không thể nhịn được nữa, ông cũng chỉ có thể âm thầm sai người tìm cớ giải quyết những y tá đã bắt nạt Bùi Phượng Chi.
Mấy năm nay sức khỏe ông cụ Bùi luôn không tốt, phần lớn là do quá hao tâm tổn trí.
Nhưng may mắn thay, bao năm chờ đợi không uổng phí, cuối cùng Bùi Phượng Chi cũng đã tỉnh lại, khiến ông cụ Bùi lại có thêm hy vọng.
Nhưng hiện tại, một sự lựa chọn khó khăn hơn lại bày ra trước mắt ông cụ Bùi.
Bùi tứ lão gia đưa ly trà hoa cúc còn lại mà Diệp Ninh Uyển rót cho ông cụ Bùi.
"Nào, uống cho hạ hỏa, ông xem ông tức giận kìa, càng già càng nóng tính."
Ông cụ Bùi trừng mắt nhìn Bùi tứ lão gia, dường như không hài lòng với việc Bùi tứ lão gia cứ nhắc đến chuyện mình già.
Chỉ nghe thấy Bùi tứ lão gia nói:
"Thật ra, thằng Cửu nhà ông cũng không nhất thiết phải kế thừa tập đoàn Bùi thị, bản thân nó chẳng phải có công ty riêng sao, bây giờ còn phát triển thành tập đoàn xuyên quốc gia rồi."
"Thực ra thằng Cửu rời khỏi nhà họ Bùi, nói không chừng còn tốt hơn bây giờ, sao ông cứ nhất định phải trói buộc nó vào con thuyền nhà họ Bùi này? Biết đâu mấy năm nữa, thằng Cửu quay đầu lại mua luôn cả Bùi thị của ông thì sao!"
Ông cụ Bùi căn bản không nghe.
Ông ừng ực uống nửa ly trà hoa cúc, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén cơn giận, nói với Bùi tứ lão gia một cách chân thành:
"Lão Cửu chính là mạng của tôi, tôi thừa dịp còn sống mấy năm, còn chưa kịp dọn đường cho nó, sao có thể đuổi nó ra khỏi gia phả chứ?"
Bùi tứ lão gia liền nói:
"Chỉ là kế tạm thời thôi mà, đuổi ra rồi, sau này ghi lại vào là được chứ gì? Ông là người đứng đầu nhà họ Bùi, chẳng phải chỉ cần một câu nói của ông là xong sao, sao ông cứ phải cố chấp như vậy?"
Ông cụ Bùi liếc xéo Bùi tứ lão gia, hừ lạnh nói:
"Nói thì dễ nghe lắm, sau này nếu thằng Cửu tiếp quản nhà họ Bùi, chuyện này chẳng phải sẽ trở thành vết nhơ của nó sao, không biết sẽ bị bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng mà mắng chửi! Nếu là ông, ông có nỡ lòng nào không?"
Bùi tứ lão gia cũng bị ông cụ Bùi làm cho nổi cáu.
Ông ta tức giận quát lên với ông cụ Bùi:
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc ông muốn thế nào hả!"